Hãy giúp "Trăm triệu thầy, trăm triệu trò" hoàn chỉnh nội dung để những người khác có thể hưởng lợi từ nó trong tương lai.
- Bấm Ctrl + F : nhập từ khoá (tìm trên trang hiện tại).
- Nhập trực tiếp vào ô tìm kiếm trên cùng (tìm trên toàn bộ website).
00:00
Mình về nguyện làm một chiếc la đã sống
đi. Xin chào mừng mọi người đã quay trở lại với Yuna Now một series podcast của
cái nền radio nơi mà Võ Nhi và giáo sư Phan Văn Lan Trường lại có dịp cùng trò
chuyện với các quý vị khá thính giả đang
ngồi trước màn ảnh nhỏ để mà chúng ta có thể cùng nghe những sự chia sẻ trải
nghiệm của thầy trong những cái năm tháng mà thầy đã vượt qua những hành
trình phát triển bản thân của mình. Ngày
hôm nay chúng con lại một lần nữa rất là biết ơn thầy vì đã tiếp tục ngồi ở đây
để mà chia sẻ giá trị với chúng con ạ. Thật ra thì thầy biết ơn à mục You Now
00:01
we Now và thầy biết ơn Bảo Nhi cũng như là tất cả các bạn đã thực hiện cái mục
này. Chúng ta ở đây không phải là mục talk show. Chúng ta không phải là có một
người diễn giả rồi những người ngồi nghe
mà chúng ta là cả một cộng đồng cùng suy nghĩ trên những cái đề tài nó nó đều là
những cái đề tài mà nó rất gần chúng ta và chúng ta
muốn lấy ra những cái tinh túy, lấy ra những cái kết luận, những cái điều mà
chúng ta thấy rằng hay nhất để mà xã hội chúng ta nó được à sống êm đền ấm áp.
Thế thành thử ra là thầy rất chuộng những cái mục như thế này và cái mục à
you now v now đó thì thực sự nó không những nó đem lại một cái sự ấm áp nào đó
cho khán giả nhưng mà nó đem lại cả cái sự ân cần đ cho chính cá nhân thầy. Thế
thầy xin chào tất cả các bạn. Hôm nay chúng ta sẽ cùng nói về à một
00:02
thứ trên tay con. Ồ đây ạ. Vâng, sách mà hệ sinh theo cái nền đã ra mắt vào đầu
năm 2025 này. Đó là về một quyển sách rất là đặc biệt mà ừ cá nhân con, cá
nhân gia đình con thì nó nó là một cái sự liên hệ rất là gần gũi. À mình sẽ nói
về một cái sự bình đẳng trong thế giới bao gồm thế giới của người khuyết tật.
để mà mở đầu cái podcast này thì con con cũng may mắn là một đồng tác giả
trong quyển sách này nhưng mà thú thật là con cũng tò mò là vì sao thầy lại
muốn viết lên quyển sách này. Được để thầy để thầy kể cho các em một câu chuyện.
Cái hồi đó đó thì thầy có một người bạn người ta khuyết tật
và người ta rất là thèm khát là thầy tới thăm người ta và nói chuyện với người
ta. chỉ nói chuyện trao đổi thôi. Thế nhưng mà đến lúc thầy
00:03
bệnh thì lúc đó đó là chính người ta tới thăm thầy và thầy mới thấy rằng cái gì
mà người ta đem tới cho thầy lúc mà thầy bệnh nó to lớn hơn cái gì mà thầy đem
tới cho họ khi mà họ chờ thầy tới thăm họ. Có nghĩa rằng là trong cái thế giới
bình đẳng cái người khuyết tật á người ta mới nhắc nhở mình là này ai là người
khuyết tật? Tôi là người khuyết tật thì bạn
trông thấy cái chân tôi khập khiễng. Bạn trông thối là tôi không có
cái a đôi mắt a long lanh. À bạn trông thấy tôi không có cái tai thính thì cái
đó bạn trông thấy. Nhưng mà ngược lại đó thì tôi lại trông thấy bạn đang hoang
mang. Tôi trông thấy bạn tâm thần rối loạn. Tôi trông thấy bạn đang trầm cảm.
Tôi trông thấy bạn có những cái tinh thần lung lay. Tôi trông thấy bạn cái
00:04
trái tim nó không ổn. Gọi thế là thuyết thật hay là gọi là
thế nào? Chúng ta phải nhớ rằng trong cái xã hội nghề ngày ngày nay
đó chúng ta đều là những người khuyết tật. Và chỉ có cái
là cái xã hội loài người cục bộ lắm. À chia ra một bên là những người ờ què,
những người mù mình cứ nói thẳng đi, những què mù điếc. Thế thế là họ dồn vào
một bên. Còn bên kia đó là cho rằng nh những người đó là những người lành. Đó
là một cái sự lầm lẫn kinh khủng mà nó rất bất công với những người khuyết tật
và với những cái khiếm khuyết được trông thấy. Đó rất là là bất công. Nó không
bình đẳng. Xong rồi sau đó chúng ta nói rằng à chúng ta ra sân bay chúng ta xây
những cái toilet ai vào cũng được, người khuyết tật vào không được. A khuyết tật
thì sẽ có toilet riêng cho người khuyết tật. Và tại sao thế nhỉ? Tại sao người
ta lại phải là có những cái gì mà riêng biệt cho người ta nhỉ?
00:05
Cái đó là không tôn trọng cái vai trò của người ta trong xã hội. Các bạn phải
biết rằng là khi mà vũ trụ sanh ra cái địa cầu này, sanh ra cái vạn vật
này, vũ trụ đã trao cho mỗi một sinh vật, một cái sứ mệnh nhưng mà cũng cùng
một lúc vũ trụ trang bị cho họ. Và các bạn phải nếu mà muốn mà bình đẳng, muốn
mà công bằng với những người mà mình tạm gọi là khuyết tật ngày hôm nay thì mình
phải tự hỏi xem là vũ trụ đã muốn trao cho những người đó
cái sức mạnh nào. Thế thì thầy nói thật,
những cái lúc mà thầy cần được an ủi bao giờ cũng là một người khuyết thị, người
ta tới người ta an ủi mình. Vậy thì có phải rằng mình cần người ta chứ? Thế rồi
00:06
à thầy cần viết một cái văn bản nào đó. Thầy có những người bạn mà về khuyết
thính họ họ họ kém lắm. Thế nhưng mà trời ơi họ có những cái tư duy vô cùng
tuyệt vời. Vậy thì không. Thế thì thầy xin nói ngay nhá là cái ông Stephen
Hawkins là một nhà thiên văn rất là nổi tiếng, một nhà bác học rất là nổi tiếng.
Ông mất cách đây mới gần đây mấy năm thôi. Ông ấy nói rằng cái khuyết cái
khiếm khuyết của mình là cái dấu ấn của mình khi mình sinh ra mà người nào cũng
có cái dấu ấn đó. Nếu mà chúng ta giống nhau hết thì cái xã hội này nó không đẹp
đâu. Chúng ta khác nhau hết. Và chúng ta không những khác nhau về những cá tính,
cá tính đẹp, chúng ta cũng khác nhau ở cái chỗ là mỗi người một cá tính xấu,
mỗi người một cái khiếm khuyết xấu. Thế thành ra trong cái cuốn sách mà các bạn
nhìn đây không có đá quá mềm thì nó có một cái tựa đề mà phụ tinh thần con
00:07
người là không thể bè gãy. Tinh thần con người là cái tinh túy mà nó tỏa ra từ
một con người. Mà tại sao có những người muốn bẻ nó
gãy. Tại vì chúng ta đã có những cái à định kiến. Ngày nay thầy xin nói
stop không được định kiến nữa bởi vì người nào cũng có sư mệnh, người nào
cũng có vai trò. trong một cái vũ trụ tuần hoàn. Vũ trụ nó vẫn tuần hoàn và
chỉ có cái là chúng ta con mắt của chúng
ta phải thay đổi để mà nhìn thấy nó tuần hoàn. Mà tuần hoàn là gì? Tuần hoàn là
nhìn thấy tất cả mọi sinh vật chứ không riêng gì loài người. Mọi sinh vật đều
khác nhau. Mỗi một sinh vật đều khác nhau và tất cả những sinh vật cộng vào
nhau sẽ tạo được nên một cái thế giới tuần hoàn. Vậy thì stop cuốn sách này sẽ
khởi đầu một cái kỷ nguyên. Kỷ nguyên zero, kỷ nguyên của một cái xã hội mà
00:08
chúng ta hiểu được là mỗi người sinh ra đều có sức mạnh, mỗi người sinh ra đều
có vai trò, mỗi người sinh ra đều có vị trí, đều có chỗ đứng.
Ờ thầy nói như thế thì con cũng chia sẻ một chút xíu về câu chuyện cá nhân của
gia đình con đó là con có người chị ruột là người khuyết tật và chị đã 38 tuổi
rồi. Ờ thầy nói cái từ sứ mệnh á thì con
nhìn thấy ngay là chị con có một sứ mệnh
đó chính là làm cho gia đình của con rất
là tích cực và khi tích cực thì khó khăn gì đến thì đều giải quyết được hết. Và
một cái điều đó là cái điều mà con rất là chân quý vì vì vì vì vì những năng
lượng chị mang lại cho mình nó khiến cho mình hồn nhiên và là con người thật của
mình hơn. Mình cũng sống bình đẳng hơn. Cho nên là khi mà thầy nói như vậy thì
con cũng con cũng nhìn thấy ngay trước mắt mình là đúng là mỗi người dù là
00:09
khuyết tật hay là không thì đều có một cái nhiệm vụ rất là đặc biệt khi mà họ
đến với thế giới này. Ờ trong quyển sách này thì có một
cái câu chuyện thầy chia sẻ là thầy đã giao một cái dự án khá là lớn cho một
người bạn và người đó là người khí tậc. Thì con không biết là trong cái thời
điểm đó thầy đã có những suy nghĩ gì về cái việc giao nh nhiệm vụ đó. Vì và vì
sao thầy lại tin tưởng đến người bạn đó của thầy như vậy? Thầy không suy nghĩ gì
hết. Thầy chỉ nói rằng vào đúng cái thời điểm đó mình có
một cái dự án ở trên cái ranh giới biên giới giữa Đức Quốc và Hà Lan. Và thầy có
một cộng sự là mẹ là người Hà Lan à và họ quê của họ lại ở ngay gần cái nơi mà
sắp sửa xây cái nhà máy. Đó cho nên thầy mới mời bạn đó vào nói chuyện để mà hỏi
00:10
xem là bạn ấy có muốn thực hiện cái dự án đó không. Bạn nó khóc. Bạn ấy bảo
rằng là anh anh có nhớ là em khuyết tật không? Bảo tôi nhớ chứ. Nhưng mà cho dù
tôi nhớ, tôi cũng không có nghĩ cái là cái chuyện đó nó tham gia gì trong cái
lý luận của tôi. Bởi vì rằng là bạn là một con người rất là giỏi và bạn có đủ
khả năng làm cái chuyện này. Và tôi mặc kệ chứ nếu mà bạn mà nhận cái chức vụ
này thì bạn phải làm y hệt như tới những người khác chứ. Tôi tôi đâu có bảo rằng
là tôi sẵn sàng tôi nhượng bộ để mà bạn mà nói rằng là bạn khuyết tật cho nên
bạn làm cái này yếu đi. Là không có. Tôi coi bạn như là người bình thường và
bạn sẽ phải chiến đấu như người bình thường và tôi sẽ thưởng bạn như là một
người bình thường và tôi sẵn sàng tôi trao cho bọn bạn một cái văn bản à bổ
nhiệm bạn là giám đốc dự án bảo thật không anh à anh có biết rằng là em rất
00:11
là có một cái cảm xúc rất là cao nhưng mà người chung quanh anh nếu mà lỡ mà
cái dự án này mà thua người ta sẽ đổ lỗi tại anh
là anh đã chọn một người khuyết tật, anh làm cái gì đây? Trái lại nếu mà anh mà
chọn một người mà tạm gọi là lành thì có phải là người ta sẽ không có trách móc
được gì anh không? Và tôi đã trả lời cho anh bạn đó tên là Duy Liêng.
Anh tôi bảo rằng Duy Liêng à, ở trên trời này có một vũ trụ mà vũ
trụ đã bảo tôi rằng là đã đến lúc mà phải trao cho em một cái trách nhiệm cao
cả. Em làm việc cho quê của em, em làm việc
cho quê mẹ của em, em làm việc cho một cái dự án mà nó mang lại tất cả bao
nhiêu những cái điều tốt đẹp cho loài người. Tôi muốn em là làm chủ cái dự
00:12
án để thể hiện cái tình người của mình. em sẽ thắng, chúng ta sẽ thắng với nhau.
Bởi vì rằng tôi dám chắc rằng là cái phía bên mà à đối thủ cạnh tranh họ
không có những tư tưởng nhân văn nhà mình đâu. Thế thì bạn ấy mới nói rằng
anh ạ, anh có nghĩ rằng là những tư tưởng nhân văn nó tham gia vào một cuộc
chiến hoàn toàn thương mại hay không và thương mại và kỹ thuật hay không? Bảo có
chứ. Bởi vì cái đó nó tham gia vào cái động lực, nó tham gia vào cái óc sáng
tạo. Khi mà mình nhân văn mà mình cảm thấy là mình làm cái gì đúng á là cái óc
sáng tạo của mình nó phong phú lắm chứ. Thì lúc đó là cái lúc mình hơn cái đối
thủ của mình. Và 9 tháng sau chúng tôi thắng cái dự án
và tôi đã tôi đã lên nói với chủ tịch tập đoàn là xin chủ tịch tập đoàn cho
phép cầm cái bút cầm tay mình. ký vào một cái dự án 9 tỷ đô
00:13
la bởi vì rằng là cái đó là một cái biểu tượng. Thế thì ông chủ bảo rằng là cái
này là vinh dự của những người lãnh đạo chứ mà anh là cái người tối thiểu đấy
chứ còn đáng lẽ là phải để cho tôi ký hay là cho những người nào ký chứ
còn bạn đó là con hơi nhỏ trong vị trí không không ai nhỏ không ai to cả.
người ta là cái người đã sinh ra cái dự án này, người ta đã trông nom cái dự án
này và người ta xứng đáng à có một cái đặt cái dấu ấn của người ta vào. Lúc đó
là anh chủ tịch tập đoàn mới nói với tôi, "Anh Phan ạ, anh là một con
người mà tôi rất là thấy là xuất sắc." Đây không phải là kể về chuyện của thầy
đâu. Đây là kể về một câu chuyện mà đáng lẽ tất cả mọi người phải làm giống nhau
00:14
là chúng ta xã hội này tất cả những người khuyết tật người nào cũng khuyết
tật cả mà người nào cũng khuyết tật cả. Bảo như
có biết là thầy thầy thầy điếc thầy nghe khó lắm. Rồi bây giờ cái trái tim của
thầy đó là nó đập như thế này này bằng png. Nó đặp nó đập không đều mà thầy có
thể đột quỵ bất cứ lúc nào đó. Rồi chân của thầy đi khập khà khập khiễng đó. Thế
thì rồi có sao đâu mà xã hội có trách thầy cái đó đâu. Thế thì tại sao mà mình
lại thương người này mình không thương người nọ? Không. Cái quan
trọng là tình người, cái quan trọng là mình dành chỗ đứng cho mỗi người. Và cái
quan trọng là nơi nào cũng vậy, là trái tim nào cũng được quyền đập theo cái
nhịp độ mà mình muốn. Chia sẻ của thầy cũng làm cho con nhìn
00:15
thấy là nhờ cái sự động lực và khuyến khích của những người chúng ta dành cho
những người mà mình gọi mình gọi tên họ là người khuyết tật làm cho họ có một
cái sự khân khái và làm được nhiều thứ hơn. Vậy thì để đi sâu hơn vào cái việc
mà thầy đang tạo nên một cái sự bình đẳng như vậy á thì tiếp đó nó sẽ dẫn đến
một cái điều gì? Trước khi mà thầy trả lời cái câu hỏi
của Bảo Nhi đó thì thầy xin nói một điều như thế này là cái cuốn sách này là do
một số đông các đồng tác giả cùng cùng nhau viết. Trong cái số tác giả đó thì
có những người là người khuyết tật viết và có những cái bài viết là do cái người
mà có người thân là người khuyết tật. Và cái cuốn sách này các bạn có
biết không? Nhà xuất bản bảo rằng là đây là một cái vinh dự rất lớn cho nhà xuất
bản được xuất bản cái cuốn sách này. Họ bảo rằng đọc xong cái cuốn sách này
người nào cũng khóc. Và tại vì rằng là người ta cảm nhận được là cái tính nhân
00:16
văn của cuốn sách này nó phải lan tỏa ngoài luôn cả cái thế giới của người
khuyết tận. Là bởi vì cái tính nhân văn này là một cái tính mà đáng lẽ tất cả
mọi người đều phải có. Thế thành thầy xin nói thế này là tất cả các phụ huynh
nào mà muốn có đứa con mình mà có một cái tinh thần cảm nhận nhân loại là nên
đọc cái cuốn sách này để mà lúc đó nó tạo nên một cái sự hiểu biết ngoài cái
sự hiểu biết cục bộ mà mình có về cái xã hội
này. Đấy. Thế còn cái chuyện mà thầy cảm
nhận được là khi thầy viết cái cuốn sách này đó thì thầy xin nói luôn này
là khi mà thầy viết xong thầy không có cảm tưởng là thầy đã
viết. Nó như là hình như là có một nơi nào đó à sử dụng cái tay của thầy xong
rồi thầy cứ đánh máy theo cái quyền lực mà vô hình đó. Và thầy không ngờ là khi
00:17
thầy đánh lấy xong cái bài viết của thầy, thầy không cần đọc lại, thầy cũng
không cần viết lại và thầy rất ngạc nhiên là tại sao mình lại có những ý
tưởng đó. Có nghĩa rằng các bạn ạ, có lẽ
đâu đó cái cuốn sách này có một đồng tác giả tên là vũ trụ đã tham gia trực tiếp
vào cái việc mà cấu tạo ra cái tư duy mà chúng ta phải có.
Vậy thì để với những người trẻ như chúng con
họ hoặc là bất kỳ độ tuổi nào họ sẽ nhìn nhận về cái sự bình đẳng này ở từng lớp
như thế nào? Thầy chúng ta sống trong một cái xã hội mà
cái sự cấp bậc nó còn tạo nên cái sự khác biệt mà theo thầy thì nó bất công.
Thật ra đó thế giới này thì cũng có nhiều người
00:18
xuất sắc vì mà họ xứng đáng với phần thường của họ. Nhưng mà chỗ còn lại thì
cái tinh thần bình đẳng nó cần được thể hiện rõ hơn là ai cũng như nhau thôi, ai
cũng nỗ lực như nhau thôi, cũng đóng gọp cho xã hội với cái khả năng của mình
thôi. Thế theo thầy đ cái từng lớp mà dưới đó đó gọi là những cánh chim và
giữa đàn hay cuối đàn cứ cho cùng cái cùng cái lương bổng. Tại vì rằng là
người nào cũng xứng đáng để mà sống, có cơm ăn, có áo mặc, có cho con đi học, à
cho có cái thời gian để đi chơi để tham gia thì thầy nghĩ rằng là như thế mới
đúng. Thì thầy không phủ nhận là trong xã hội có những người xuất sắc mình vẫn
thưởng họ với cái phần thưởng mà họ xứng
đáng. Nhưng mà chỗ còn lại chúng ta phải thật bình đẳng và thể hiện cái sự bình
đẳng đó qua cái sự thông cảm. thông cảm ngay cả về vật chất là phải có một sự
00:19
công bằng. Nếu như để tiến đến cái sự bình đẳng như
vậy trước đó thì chúng tôi sẽ phải trải qua một cái suy nghĩ gì nó làm cho bản
thân mình phải khó khăn để mà đưa ra không? Thầy có chứ. là bởi vì rằng là chúng
ta cũng thừa hưởng thừa thừa hưởng cái những cái suy nghĩ, những cái thói quen
hoặc là những cái ý kiến mà thầy cho rằng là nó không tích cực về người khuyết
tật. Thế thành ra là cái bổn phận mà khi mà
thầy quyết định viết cái cuốn sách này cùng với 20 đồng tác giả là thầy muốn
xóa tất cả những cái tiêu cực đó đi. Và thầy mong rằng là
cái cuốn sách này mà bạn cầm trên tay mà thầy dám chắc thầy dám chắc nó sẽ được
tái bản rất là nhiều lần và trong rất là nhiều năm thì cái cuốn sách này sẽ giúp
cho xã hội chúng ta trở thành xã hội văn
00:20
minh nhất thế giới. để một cái xã hội mà biết yêu tất cả những người khác mình
khuyết tật hay không khuyết tật mà chúng ta không gọi thế là khuyết tật nữa.
Chúng ta gọi là mỗi người có cái dấu ấn của mình và cái dấu ấn đó đó là người
nào cũng có cái ưu điểm, có cái khuyết điểm của mình. Thế thì ờ ờ Bảo Nhi có
biết không? Khi mà thầy đi các hội thảo đó thì có rất nhiều MC nói về cái vùng
an toàn và có nhiều người nói rằng là đối
với những người khuyết tật thì phải tạo cho họ một cái vùng an toàn. Thầy nói
nhé, cái vùng an toàn không phải là cái vùng mà các bạn tưởng đâu. Tại vì các
bạn nghĩ cái vùng đó đó thật ra là cái vùng an phận. Thầy không muốn những
người khuyết tật mà mình gọi là ngày hôm
nay là ngày người khuyết tật á. Họ họ bị
dồn vào trong cái vùng mà gọi là vùng an
phận không. Họ muốn vùng vẫy lắm đấy. Họ muốn làm th họ muốn thực hiện rất nhiều
điều đấy và mình phải tạo những cơ hội để cho họ thực hiện những cái điều họ
00:21
mong muốn. Ôi khi mà thầy đã có một người khuyết
tật mà khuyết tật nặng bởi vì anh bạn mà thầy vừa kể chuyện anh ấy mất cả cái
cánh tay và cả một cái mảng đùi của anh ấy mà anh đã tạo nên lịch sử thì thầy
tin rằng tất cả những người mà ngày hôm nay chúng ta gọi là khuyết tật đều là
những người có khả năng tạo nên lịch
sử Nguyễn Sh thì cái tựa đề mà ờ không có đá mềm thì con nghĩ là cũng sẽ có một
số người họ thắc mắc rằng là không có đá
quá mềm. Không có đá quá mềm. Vì sao lại là không có đá quá mềm?
Cái người khuyết tật á thì à chúng ta hay có cái tiếng hay có hay nói rằng là
đi đến đâu thì mà chân cứng mà à đá mềm. chúc người ta như thế là để cho những
cái trở ngại nó dễ qua. Điều đó là một cái điều chúc rất là
00:22
tích cực. Nhưng mà thật ra đó không, đời sống thật, đời sống thực tế đó là không
có cái đá nào nó mềm đâu. Và chính là chúng ta phải học từ người khuyết tật là
họ phải vượt cái khó hơn mình nữa để mà họ xem cái xem thường cái đá có cứng tôi
cũng mặc. Tôi sẽ vượt cái đá cứng. Và đôi khi thầy nghĩ rằng những người không
khuyết tật theo cái định nghĩa của chúng
ta mới thấy cái đá nó cứng chứ còn những người và khuyết tật á họ coi cái đá quá
mềm. Thế mà khi mà tôi nói rằng không có đá quá mềm thì thì tôi muốn nói rằng
người khuyết tật luôn luôn sẵn sàng đối mặt với tất cả những trở ngại mà những
trở ngại đó không những là những trở ngại từ lúc họ sinh ra bẩm sinh mà còn
là những trở ngại mà chính loài người lại xây chung quanh người ta để mà người
ta vượt khó thì cái này chúng ta có lẽ đã đến lúc chúng ta hiểu phải ý thức
00:23
được rằng là chúng ta phải dẹt những cái đó đi mà bắt đầu bằng đừng có gọi người
ta là người khuyết tật nữa. Người ta không xứng đáng được gọi cái tên đó bởi
vì tất cả chúng ta một lần nữa là người khuyết tật và tôi đây là người đầu tiên
xin nhìn nhận là tôi có ba cái khuyết tật cơ chứ không phải một đó mà những
khuyết tật của tôi đó thì nó khó sửa lắm thế đấy thì thưa các bạn mình cứ nhìn
nhận như thế đi. Mình cứ khiêm tốn mà mình nhìn nhận như thế đi. Và trên một
đàn kiến mà tôi ví như là một loài, một đàn loài người thì chẳng có con kiến nào
khết tật đâu. Con kiến nào rồi cũng phải bò, con kiến nào rồi cũng phải chở một
hạt gạo, con kiến nào cũng phải nuôi con
kiến khác và con kiến nào cũng phải giáo
dục con kiến khác. Thành ra tất cả chúng ta đều có bổn phận với nhau đồng đều.
Với tập podcast này thì con nghĩ nó sẽ
00:24
là một góc nhìn rất là đặc biệt dành cho mình gọi tên là tất cả những ai mà đang
trong cái thế giới không đồng bộ họ sẽ nghe và và con nghĩ là cũng khá là phù
hợp để mà thầy có thể mượn cái podcast này gửi một cái lời khuyến
khích đến những người nằm trong thế giới này.
Thầy mong rằng cái cuốn sách này sẽ là cái a năm zero của một thời kỳ mới là cái
thời kỳ mà người khuyết tật. Người ta sẽ nói rằng ùa nó có cái
ngữ vừng nào mà tên là khuyết tật. Tôi không biết khuyết tật là cái gì. Ừ tại
vì là trong thế giới của chúng ta không có ai khuyết tật hết. Bởi vì người nào
cũng có cái dấu ấn của mình. Mình gọi thế là dấu ấn của mình. Người thì à
nhìn không rõ. Người thì nghe không rõ, người thì đi
chân không vững, người thì trái tim đập không đều, người thì đầu óc lệch lạc.
00:25
Tất cả những cái đó đều là những cái mà mình gọi rằng là những cái dấu ấn của
cái người sinh ra. Và từ giày trở đi thì mình không gọi thế là một tật nữa. Mình
phải gọi cái đó là cái dấu ấn lúc người ta sinh ra. bẩm sinh là bản năng của họ
và mình nhiệm vụ của mình là tạo cho họ cái cơ hội để họ xuất phát tất cả cái
tài năng của họ theo cái bản năng của họ. Con tin đây cũng là một thông điệp
rất là mang tính là khuyến khích những ai bất kỳ ai đang xem thập podcast này
có thể có một góc nhìn về cái sự bình đẳng rõ ràng hơn. không chỉ là bình đẳng
giữa giữa những người mà chúng ta gọi là những người bình thường mà là bình đẳng
trong một cái thế giới mà không có ai là người khuyết tật mà là một sự dấu ấn.
Ngày hôm nay thì con rất là cảm ơn thầy vì đã tiếp tục chia sẻ một cái một cái
chủ đề mà mà có lẽ đây là lần đầu tiên mà thầy chia sẻ ở trên online. Vâng thầy
00:26
xin cảm ơn các bạn. Cái đề tài này nó mình không buông được bởi vì nó là một
cái sự lạc hậu trong tư tưởng. Thế chúng ta phải thay đổi mau chóng cái tư tưởng
đó. Và nếu mà dân tộc chúng ta mà tiên phong trong cái việc này thì điều này là
cái điều mà lịch sử sẽ ghi nhớ. Chúng con cảm ơn thầy rất là nhiều.
Vâng, thầy xin cảm ơn tất cả các bạn theo dõi cái chương trình này và cảm ơn
You Now, We Now, Dạ và cũng cảm ơn chúc chỉ Gallery tại 51 Bê Tú Xương quận 3 đã
tài trợ một không gian rất là ấm cuốn để mà thầy và Nhi có thể ngồi chia sẻ về
chủ đề này. Xin cảm ơn và hẹn mọi người ở những tập phách khác sau nhé. Bye
00:27
bye. Non nước yên bình khắp nơi trung
lòng. Mình về nơi đây c nghền không. X