Đang tải...
 
Skip to main content

Quê hương trong tâm trí Bà Xuân Phượng

Bài viết này còn sơ khai.

Có rất nhiều tài nguyên tham khảo ở đây - chúng được đóng góp bởi cộng đồng. Khi bạn học, chúng tôi mời bạn quay lại và cập nhật các trang này - chia sẻ những gì bạn đã học được.


Hãy giúp "Trăm triệu thầy, trăm triệu trò" hoàn chỉnh nội dung để những người khác có thể hưởng lợi từ nó trong tương lai.

Tìm hiểu cách Đóng Góp


Bên dưới là "nội dung thô" phục vụ tìm kiếm

- Bấm Ctrl + F : nhập từ khoá (tìm trên trang hiện tại).
- Nhập trực tiếp vào ô tìm kiếm trên cùng (tìm trên toàn bộ website).

"nội dung thô" được tạo tự động, giúp bạn "tìm kiếm" dễ hơn bằng cách gõ "từ khóa". Nó sẽ tồn tại đến khi Ai đó học và giúp hoàn chỉnh nội dung.



00:00
hôm đó là vào mùa đông sắp sửa đến ngày Noel lễ Noel con biết là mùa đông ở
Paris nó buồn lắm mùa đông Ơ Châu Âu nó buồn vô cùng là vì sao Tuyết nó rơi gió
nó lạnh và người ta người ta ai cũng vội
vàng về gia đình cho nên từ 4 5 gi chiều là con thấy ngoài đường không còn người
vắng lắm thế xong rồi cái hô mà tuyết rơi ơ cửa sổ cái cái cái căn sổ hộ bà ở
đó nhìn ra nhìn xuống dưới đường thì thấy những người Pháp nó nó chùm cái
khăn lạnh thế này nó chùm áo nó co vai thế này nó về mà không biết tại sao tụi
nó không có đủ mủ con ạ Tuyết nó cứ rơ trên đầu đó mình nhìn thấy mình nó Ôi
trời ơi thế này Tự nhiên nhớ một cái nắng của Hà Sài Gòn nhớ cái tiếng ồn ào
của chợ Bến thần Dạ nhớ một cái hàng rau
xanh ở Huế nhớ một con sông Hương có khi lại bà lại ngồi bà nhớ lên con biết là

00:01
có những cái tảng đá ở cạnh sông á nắng nó tiế nắng nó cứ vờn vờn xuống vào nó
cứ vờn vờn trên cái tảng đá đó rồi người ta đi người đàn bà giặt quần áo ở trên
cái tảng đá đó có những cái chi tiết mà trước kia mình không hề để ý Thì bỗng
nhiên là cái lúc mà mình nhìn thấy tuyết
rơ trên đầu người người đàn ông pháp thì mình B Ơ kì tại sao mình lại ở đây
nhỉ Quê mình ở chỗ khác cơ mà quê mình là cái sự ồn ào giác bệnh thiệu đủ thứ
nhưng mà là quê mình m