Hãy giúp "Trăm triệu thầy, trăm triệu trò" hoàn chỉnh nội dung để những người khác có thể hưởng lợi từ nó trong tương lai.
- Bấm Ctrl + F : nhập từ khoá (tìm trên trang hiện tại).
- Nhập trực tiếp vào ô tìm kiếm trên cùng (tìm trên toàn bộ website).
00:00
Đây là một bào hoàng của màn bạc và Màn Nhung Em chỉ thích người ta gọi em là
diễn viên Kim Xuân Cái lỗi là do Ông thầy ổng hay quá Ổng giỏi quá ổng làm
cho mình cãi cha cãi mẹ đi theo cái nghề này em đã gặp rất nhiều nghệ sĩ rồi họ
họ có như con búp bê nhò rơm á rất đẹp nhưng mà nói chuyện trúc Quốc
thì rõ ràng nhân vật ng thể hiện cũng B chá vậy em cực kỳ cô
đến cho đến bây giờ em vẫn thấy em bị vậy chị Xuân là một người khó chịu ai mà
kêu diễn viên kêu thằng này con kia nh là em dẫn lắm mỗi lần diễn chung với ông
này em phải thận trọng lắm chị xin đừng
làm bẩng cái nghệ thuật của chúng tôi Hãy để cho nó đúng như cái tiếng Thanh
00:01
đường mà tôi được bước vào từ những ngày đầu tiên
chương trình được mang đến bởi mayb nền tảng khai phóng những tiềm năng thật là
vui khi được gặp lại quý vị và các bạn trong kịch và nghệ một chương trình của
Maybe Podcast Đây là những cuộc đàm thoại của những người làm nghệ thuật
những người sáng thầu nghệ thuật những câu chuyện liên quan đến nghệ thuật và
đời sống của nghệ thuật và Dĩ nhiên như mọi lần người bạn đồng hành với tôi đ là
nhà báo K hạnh nhân vật mà chúng tôi muốn mời ở đây tôi xin được dành cái
quyền ưu tiên này cho chị Kim Hạnh sẽ giới thiệu về khch mời của chúng ta tối
hôm qua tôi rất là lý thú khi nói rằng đây là một bà hoàng của màn bạc và Màn
Nhung hai cái màn luôn và một người bạn của tôi nói một điều mà tôi nghĩ hết sức
00:02
là sâu sắc tức là có thể nói người mà có nhiều
có nhiều vỡ kịch được nhắc tên nhất trong những người nhất là chị Kim Xuân
giữa màn Nhung và màn bạc chị có những cái suy nghĩ gì riêng không thì Xân chỉ
nghĩ đơn giản một điều Đây là một cái cô Diễn viên Kim Xuân và cái cô Diễn viên
Kim Xuân này cũng có khi cổ ở sân khấu cổ có những năm tháng miệt mài với sân
khấu và cũng có những thời gian cổ có những cái vai mà người ta cảm thấy phù
hợp cho nên người ta mời cổ qua cái màn ảnh nó lớn lớn chút cũng có nhỏ nhỏ như
trường hình cũng có và Nói chung là em chỉ thích người ta gọi em là diễn viên
Kim Xuân là vì em yêu cái nghề này kinh khủng em em định giới thiệu với quý vị
khán giả đây nghệ sĩ nhân dân Kim Xuân đó mà giờ chỉ nói vậy thôi không giới
thiệu Tiếng cười nữa Khi mà em đứng ở góc độ khán giả đó
00:03
V chị Xân chị Hạnh em lại có một cái một cái thói quen rất em thì em nghĩ rất là
lạ đối với em em toàn coi vai phụ C mà cái vai ấn tượng của chị Xuân đối với em
lại là một vai rất phụ lúc đó em đ coi đà kị bông hồng thì chị Xuân đóng v cái
cô công nhân ở trong vở nila Ừ cái cô công nhân ở cùng phòng với cô nila ganh
ghép với nila Dạ Dạ đây là một trong những cái vai phụ mà có cái cá tánh rất
là hay một một cái người phụ nữ là một công nhân coi như Thợ Dệt phải không chị
dạ cho nên có một cái đời sống rất là làm chủ cái đời sống của mình không màn
đế chuyện của người khác chỉ biết công việc của mình thôi không quan tâm không
nhiều chuyện Chuyện của ai vậy đó nhưng mà rất mất thiện cảm với cái cô n la bởi
vì cái cô n la lúc đó cổ đang là một cái
cô gái hình thức bên Ngà đẹp mà vẻ trăng hoa tức tức tức là cổ làm cái nghề theo
00:04
cái thời điểm đó là gọi là gái ăn xương đó đó Dạ Dạ Thì lúc em em coi chị Mỹ
Dung của nhà há K Việt Nam em đã thích rồi cái qua tới chị Kim Xân em coi lần
lần hai thì Dĩ nhiên mình coi mình cũng so sánh mình cũng hay so sánh là cái bản
dựng trong Nam và bản D dựng ngoài Bắc sẽ có cái gì trọi hơn và có cái gì à
khác biệt thì th chị Kim xương nó trời chuyệ này đẹp quá trời chy này đẹp quá
trời sao đẹp quá vậy nè Mà cũng có cái tính chất ngang ngạnh Thật ra nếu mà đ
về sắc đẹp thì đẹp không thua Vì nila chị Xuân có giống như đại đa số những
người nghệ sĩ khác là trong cái sự nghiệp Nghệ thuật cái đích nhóm của chị
là vai Chánh hay là vai nào cũng được cái thích nhắm của chị là vai hay cho
đến Cái tuổi này Mình mình dùng chữ tổ thương chắc cũng không có sai đâu là tổ
thương cho nên khi người ta giao vai cho
chị Xuân là vai đó phải là vai có cái để
coi bây giờ mình nói cái cái thời kỳ đầu của năm 19 đôi m cái lúc đó vẫn nhớ là
00:05
mới vừa tốt nghiệp nệp ở Đoàn kịch Cửu Long giang 3 năm để học về trung cấp
kịch nói sợ Dạ 3 năm trung cấp kịch nói cô giáo chủ nhiệm là cô Bạch Lan Ừ và
Người thầy đầu tiên mà đưa em về Cửu Lâm Giang mà cũng vẫn phải thi đó Thi như
tất cả những cái bạn khác đó là thầy Trang
Trường và một cái người mà từ nhỏ mặc dù Ba em là nghệ sĩ kể lương gia đình thì
có quan có liên quan tới nghề hát nhưng mà không hề muốn em bước chân vô cái con
đường này Ừ Tại vì cuộc đời của ông già cực lắm và bá em thì cũng không muốn em
lại giống như ba cũng a đi hát đình hát chỗ này hát chỗ kia ta gọi là ăn cơm
đình cháo chợ Ba thấy tất cả những cái nỗi cực khổ đó cho nên bà em không không
muốn em đi theo nghề này nhưng mà nó có một cái em tự nhiên em nói là giống như
là con người ta nó có một cái gì ở trong cái trái tim á mà nó ẩn lên đó tới cái
00:06
lúc mà có một người họ khơi gợi thì cái lửa nghề nó bốc lên và nó chái rất dữ
dội cái điều đó cả bậc Sinh Thành của mình cũng không cản được thì cái năm mà
em 19 tuổi cái phong trào văn nghệ quần chúng ở đó sinh viên học sinh hay có ở
các quận hay đưa đi đó thì sao mà nhớ hoài anh Lê Duy Hạnh với anh Trương Quốc
Khánh mấy ổng về dạy văn nghệ ở quận Bình Thạnh và hai ông là hai cái người
mà nói là thi vô cái lớp của nhà nghệ thuật quần chúng ở 11 công trường Lam
Sơn đi x Thì lúc đó anh Trương Khánh là trợ giảng ở đó và cái Người thầy đầu
tiên của em là thầy căn trường Cái lỗi là do ông thầy này Cái lỗi h chị Ổng hay
quá Ổng giỏi quá ổng làm cho mình cãi cha cãi mẹ ố Trời
ơi đi theo đi theo cái nghề này Em Bị ghiền bị mê cái từ cái chất của ông thầy
00:07
nhưng em lại gặp một bà thầy là cô Bạch Lang là lúc đó là cô phụ trách cái lớp
học sinh ở Đoàn kịch Cửu Long giang và 12 đứa Tụi em nằm trong một cái khuôn
phép mà tụi em nó là giống như một cái hàng rầu sắc á Chị lúc đó thì cô tốt
nghiệp thủ khoa ở Liên Xô cái vở Tình Ca và khi cô đem cái vở đó về để dựng cho
Đoàn kịch Cửu Long Giang giống như là đưa một cái thế hệ trẻ đầu tiên của sân
khấu Sài Gòn lên đóng thì mới tuyển người dạ tuyển thì có hai đứa là em với
Kim Hoàng cái cô đó là đẹp lắm chị đó đẹp lắm đẹp xuất sắc là hai người cùng
được chọn vô cái vai dao trong vở Tình Ca và cuối cùng thì sẽ một có một người
phúc khảo và người đó sẽ diễn suốt luôn em nhớ hoài cái quá trình tập cái vở đó
cái vai đó là nó làm nhưng mà chắc có lẽ nhờ cô á nhờ cô cho nên bây giờ em
nghiêm túc với nghề chị chị cái vở tình ca có phải là của chú Ngô Y Linh không
chị chú Ngô Y Linh và sau khi mà làm thì chú viết thêm một cái phần hai g gọi là
00:08
những bước đi lên chị nhớ là chị diễn xuyên suốt cả hai vở đó diễn đâu mấy năm
trời á và rồi sau đó thì học trò thì vẫn trở về đóng quần chúng thôi sau sau sau
cái vở đó nhưng mà em nhớ hoài cái kỷ niệm đầu đời của tuổi 19 đô mà để được
rèn luyện để đóng một cái vai chánh rồi khi nào thì chị về đoàn kịm bông hồng
năm 1980 thì chú Chi Lăng ở hội sân khấu
chú đưa về đoàn bông học của chị thẩm th hàng em bắt đầu em bước qua một cái sân
khấu xã hội hó em vẫn trở lại cái câu hỏi của em hồi nãy nghe chị Xuân em có
đề cập đến cái nhân vật cái cô công nhân
ở trong cái vả cạch nila thì chị Xuân có
nói là bởi vì khi mà mình nhận qu vai gì đó thì cái vai đó phải có nói chung là
mình mình dùng cái trong Ngọ cá là phải có đồ chơi để để mình tỏa sáng mình bộc
bạch được cái mình bộc lộ được cái tài năng của mình thì mình mới nhận nhưng mà
em nghĩ Vào cái thời điểm đó thời điểm V mà những đoàn tập thể và Hình như là
00:09
quốc dân hoạt động rất mạnh như vậy diễn
viên đâu có quyền lựa chọn không có điều
Kiền lựa chọn mình đâu có được quyền lựa chọn đúng không mình người ta giao mình
cái gì là mình phải nhận cái đó thôi đó cho nên cái điều mà em muốn nói là như
vậy Khi mà mình được nhận một cái vai mà rõ ràng cũng đúng thôi Bởi vì cái thời
điểm đó thì cái Ánh Sáng của Kim Xuân làm sao vượt qua được ánh sáng của kề
Phương Loan không chỉ kê Phương Loan làm sao có thể vượt qua được ánh sáng của
thẩng thí h chị Kiều Phượng là chính xác đó chị cho nên anh nó là như vậy khi mà
chị Xân được giao một cái bay phụ thì cái điều đầu tiên chị nghĩ tới
là chị sẽ làm gì để cho cái b này tỏa sáng chứ đâu phải mình đâu có quyền Lúc
đó chị k x đâu có nghĩ là là xứng đáng thì mình được phải cái b sao tôi mới
nhận lúc đó mình đâu có quyền lựa chọn đâu Đúng không chị lúc đó ở đoàn tự
nhiên nó có một cái suy nghĩ là mình ở Đoàn và khi đoàn phân vai mình làm cái
việc đó và mình làm tốt cái công việc mà
được đoàn phân vai chứ lại không nghĩ là
lúc đó mình phải đòi hỏi là mình phải là
00:10
vai này chứ không phải là là vai kia cái lúc đó là cái suy nghĩ nó lại là khác
suy nghĩ là vì mình mình sống với Đoàn ta ta nói ăn cây nào rào cây nấy á Em
nghĩ là đúng Tại em cũng muốn Đoàn Mạnh mà muốn tất cả bộ Sậu chung quanh đều
vàng diễn viên phải mạnh hết thì mình làm mà mình cứ làm tốt cái vai đó lúc đó
là chỉ lại chỉ có một suy nghĩ vậy thôi chứ không phải là đặt ra vấn đề là Ừ tôi
Tại sao là tôi không phải làm cái vai kia mà lại làm cái vai nọ em lại không
có cái suy nghĩ đó hồi nãy nghe Xân nói là phải là vai hay
chị nghĩ là cái chữ hay đó Cái nội hàm của nó rất là phong phú Dạ một cái vai
mà ông thầy Tuồng Ông soạn giả ổng cố gắng ổng viết rất là tập trung cái cái
cái yêu quý của ổng cho cái nhân vật đó mà gặp cái người không có yêu cái vai đó
cảm thấy nó tẻ nhạt thì nó cũng không hay
00:11
Cho nên á chị nghĩ là hay là có đến hơn 50 ph là ở người diễn viên chăng và chị
nghĩ trong cái mà mình gọi là cái vai hay là nó có tài năng của mình
nữa ra là dù là vai phụ trong cái cuộc mà nói chuyện với lại Minh Ngọc hôm
trước á là Minh chị Minh Ngọc chỉ có nói là bác này nè đi ngang qua sân khấu Dạ
không có là gì hết trơn á cười đó ta vỗ tay xong nó là chà cái miệng ra cười Cái
đó là một cái vai mà có lẽ người không có tài thì không có biết diễn là sao tự
nhiên nó cũng thành là vai hay thì chỉ thấy là Xân nói một cái khái niệm rất là
sâu sắc là gì Cái lửa nghề Dạ trong cái lửa nghề Hình như nó có một cái tình yêu
00:12
ở đâu Đời Kiếp nào đó nó ở trong cái số phận của mình hay sao đó rồi mình chịu
cực chịu khó mình đeo đuổi và chị nghĩ là hai bạn này chắc là có rất là nhiều
điều để đồng cảm với nhau trong cái chuyện là mình thuận lợi cũng có mà mình
khó khăn cũng có tất cả những cái đó nó đều nuôi cái lửa nghề của mình thì chị
muốn hỏi em là bí quyết mà giữ cái lửa nghề của em là như thế nào cái trường
đời nó dạy cho em nhiều lắm Chị đúng là hồi mà mình còn trẻ đó chị mà mình mới
vô nghề rồi mình lại được thế này thế kia đó Lúc đó em cái cái máu mà gọi là
tự cao tự đại ngầm có có em có cái điều đó và và và lúc đó đó cái cái cái tôi
của em nó cũng bị lớn lắm nhưng mà quả tình là cái cuộc đời mà đặc biệt là cuộc
đời ở sân khấu nó dạy cho mình nhiều thứ mình phải thấy thật ra mình nhỏ bé lắm
00:13
đối với cái cuộc sống này chị ơi Và mình càng làm làm th mình lại cảm thấy càng
vỡ ra chung quanh mình nó hay ho lắm Nó có nhiều thứ hay ho để em phải học cho
đến tuổi này là em lại cảm thấy ôi mặc dầu là mình cái quỷ thời gian của mình
đối với cuộc sống là nó không như trước Nhưng mà bây giờ cuộc sống chúng m nó
vẫn rất là hay ho và em vẫn hân hoan để sống cái cuộc sống này em em em vẫn mơ
để được sống một cách đẹp Theo em suy nghĩ đó như cái nghề này cũng vậy cái
nghề này của em khoảng mấy chục năm trước á em em chẳng là cái gì mà sao em
tự cao tự đại lắm Chị em trong đầu em nghĩ Ừ tôi là phải dậy tôi là phải thế
này thế kia nhưng cuộc đời dạy em hay lắm Có những cái mà em nhìn thấy em nhận
ra ở cuộc sống này và em thấy là cái mình dùng chữ cái đức khiêm tốn thì nó
hơi hơi hơi giáo đều không nhưng mà cái sự khiêm tốn đối với cuộc sống nó hết
00:14
sức cần thiết và mình càng kh tốn Chừng nào mình càng học cuộc đời Chừng nào thì
mình càng thu nhận được nhiều thứ từ chừng nấy cho nên ngay cả sân khấu và
ngay cả đối với cái điện ảnh mà em đang cũng đang hiện hữu ở bên đó Em cũng thấy
vậy là hãy cứ như mình đang vẫn đang học hỏi mình chả là cái gì ở cái cuộc đời
này mình vẫn cứ học để mình được ngày càng tốt hơn chị Xuân nói như vậy Thì
đại khái em hiểu nôm Nam đó là giống như là trong trong cái hành trình mình mình
mình đi trong cuộc đời này trong cuộc đời nghệ thuật và trong cuộc đời riêng
của mình thì mình đã giác ngộ dùng chữ giác
ngộ như vậy nhưng mà mỗi một người sẽ giác ngộ theo một cái một cái tâm thế khác
nhau người ta giác ngộ khi người ta đang ở đỉnh cao tại vì khi người ta ở đỉnh
cao rồi thì người ta mới có dịp nhìn xuống người ta thấy mọi thứ thì thì em
00:15
ch là chị Xuân giác ngộ điều đó khi chị Xuân đang ở đỉnh cao hay chị xuống giác
ngộ từ sự thất bại lúc chị cảm nhận sự cay đắng của tình đời là chỉ không liên
quan tới nghề nghiệp không liên quan tới nghề nghiệp nhưng mà giác ngộ
ra chị Xuân làm việc nhiều lĩnh vực quá sân khấu và điện ảnh mà Thậm chí điện
ảnh nó còn nhiều hơn sân khấu Em nghĩ là
chị Xuân chắc cũng để một cái một để một cái lỗ tay để nghe người ta nói gì về
mình đúng không thì em muốn hỏi chị Xuân là bên giới
Điền ảnh đi người ta xem chị Xuân là một người khó
chịu hay là chị Xuân là một người dễ gần cái cảm giác đầu tiên mà tất cả những
bạn trẻ hoặc là những người mà làm việc mà Mà chuẩn bị cộng sự với em đều nói là
em nghiêm quá cho nên khi làm việc với em người
00:16
ta không dám giỡn không dám giỡn không dám cái chữ giỡn này cũng không phải là
giống như mình đùa nha trong sân Không nó có một cái chuyện Rất lạ là em thấy
vậy nè Thí dụ một cái tác phẩm Một cái bộ phim truyền hình một cái phim điện
ảnh tất cả nó là công trình tập thể từ kịch bản từ tác giả nhưng Nói gì Nói cái
anh Diễn viên vẫn là cái nhân vật hiện diện trước khán giả thế nhưng khi họ
tính toán để họ làm việc thì cái cách nói chuyện Em nói thật á cái cách nói
chuyện với diễn viên Tất nhiên là trừ những diễn viên chính với các diễn viên
khác em vẫn thấy một cái cách nói chuyện cung kính không phải kính trọng
cũng không phải nhưng mà không có không có đàng hoàng không đàn
Hoàng họ coi như là tất nhiên là tôi kêu vai là phải nhận tôi kêu vai vô vaii
00:17
được vai là mừng muốn chết và và họ nói chuyện với diễn viên về cách nói chuyện
thậm chí có những người họ không hiểu về nghệ thuật luôn nhưng mà họ cho họ một
cái quyền là có quyền giao tiếp với diễn viên một cách sổ
sàng em rất không thích điều đó cho nên bản thân em là em luôn luôn đâu đó đàng
hoàng có duyên thì làm việc còn không có
duyên thì thôi xin lỗi đi chỗ khác Và họ
hay nói là khi làm việc với chị Kim Xuân cô Kim Xuân là phải cẩn thận Tại vì cô
Nghiêm lắm cái Nghiêm đó Điều đầu tiên để cho biết
rằng bạn đừng đừng có cái kiểu đó với chúng
tôi em rất muốn họ phải tôn trọng diễn viên thật
sự mà cái này em nhìn thấy nhiều lắm chị em nhìn thấy nhiều Và em thấy thương em
bản thân em em thấy thương cho cái nghề của tụi em tại sao vậy ta mình cũng là
một trong những bộ phận cấu thành sự thành công của cái tác phẩm đó mà tại
00:18
sao là đối với diễn viên họ lại thế này kia thậm chí là ra hiện trường á nó nó
nói với nhau Nó Ê kêu có thằng đó yêu kêu có con đó Sao vậy ngay từ em lúc em
đẻ Tí Đô ra cho tới lớn bao giờ em cũng đã dạy Tí Đô là gọi là cô này chú này
cậu này không được phép kêu tên và không được phép có một cái từ ngữ gì ngay từ
đầu em đã dạy gia đình em vậy đó ai mà kêu diễn viên kêu thằng này con kia nha
là em giận lắm em đã từng bỏ một cái bàn tiệc đang
ngồi á với mình thì họ vậy nhưng mà họ nhắc tới một người diện viên khác vừa
nhắc tới chữ con cái là em đứng vậy em đi liền tại vì em biết em không sẽ không
cãi lộn với họ cái kiểu họ Mình không cãi lộn với họ được mà họ không xem
trọng cái nghề của mình Chính vì điều đó cho nên chị luôn
giữ một cái điều là Ừ chẳng thà tôi có thể là hơi không gần gũi với bạn tôi
không xồng xả với bạn tôi không nhưng khi bạn đến mà nói chuyện với tôi bạn
00:19
phải đàng hoàng cái điều đó phải có và nó nó nó tự nhiên nó thành một cái
thói quen á chị Nó thành một thói quen rồi ở đâu Em cũng vậy Ừ cần thiết thì
nói mà nói chuyển với nhau một cách đạn Hoàng nó cho cách tự tế còn không thì
thôi cái sự nghiêm chịn của mình là chị Xuân cũng thật sự là cũng cố tình thiết
lập như vậy chị chị thiết lập em thiết lập ng từ đầu em nghĩ đó nó cũng có lý
do nó cũng có cơ sở và nó cũng đúng như nhưng mà nó chứ là mình mình phải có bùa
trong người mình mới làm được cái chuyện đó tức là anh nghĩ là bởi vì bản thân
chị Xuân là những cái người mà có những cái thành tựu Thật sự để cho người ta
phải kính nể và công nhận th cho nên cái cái đó nó thát ra từ cái thần thái chứ
có muốn cố tình cũng không được Chị Xân Tại vì có những người muốn cố tình
nghiêm chỉnh tr khi đến đ làm việc này kia cái người nó không nghiêm chỉnh là
nó không ra được cái sự nghiêm chỉnh ở đâu Thí dụ như em nói là cô Trà giác
00:20
cô Trà Giang nghệ sĩ nh nhân Trà Giang là cái người ở ngoài nói chuyện dễ
thương vô cùng đó đó cô vô cùng dễ thương người thứ hai mà em thấy là chị
Như Quỳnh nghệ sĩ nhân dân Như Quỳnh cực
kỳ dễ thương mà em nói thiệt khi bắt đầu vô hiện trờ làm phim Đố đứa nào dám
giỡn tại vì cái thần thái của cái người mà mà thật đúng em dùng chị là có bùa
trong người đó là từ những cái tác phẩm cái thành tự nghệ thuật của người ta
đúng khi nó có tầm thì tự nhiên cái cái cái uy
lực lực của cái người như vậy nó toát ra từ bên ngoài tới giờ làm việc là không
có n nào giảm giỡn khi có những nhân vật như vậy xuất hiện trong hiện trường mà
cá cái đó hay ngay cả khi xưa em làm việc em quay Em Quay phim cái vở thời
thơ ấu em quay chung với anh Đoàn Dũng Anh đà Dũng ho dễ thương lắm người sởi
lỡi vô cùng và anh Diệp Lan l d ba em anh Đoàn Dũng nó phải ông nội em ở ngoài
anh em nói chuyện anh anh em em vậy mà tới giờ mà bắt đầu mà vô tới hiện trượng
00:21
mà để xét máy để làm là đố ai em không bao giờ dám nói một câu gì với anh Diệp
Lan và anh Toàn Dũng mà những cái câu gì mà ngoài lề Cái cái kịch bạn đó tuyệt
nhiên không tự nhiên nó bị cứng họng chị xư không thể được cái thần thái của mấy
ông tiền bố của mình mới không lớn quá và bởi vì những cái người này là chỉ làm
ra tác phẩm thôi chứ không có làm chuyện tào lao Ừ ch đó thành ra tự nhiên nó nó
làm cho Nhưng mà em nói thiệt với một cái Người làm nghệ thuật nghiêm túc á
chị Hạnh em thích không khí như vậy hơn em cũng không bao giờ thức hiện trường
quay phim mà giỡn đùa bởi vì Thật sự mà đùa giỡn như vậy thì bắt đầu kêu máy
diễn diễn tr Quốc liền nó có nhập tâm được cái nào đâu Cứ phải xin lỗi xin lỗi
xin lỗi Sao lại cho tôi tập trung chút xíu trong cái cái tă bụ n đó vậy Sao
không tập trung ngay từ đầu đi làm mức th giờ bao nhiêu người quá em cũng là
cái Tuyết người như vậy Thành ra khi mà làm làm việc ở bên đoạn phim hay là bên
sân khấu cũng vậy cũng nhề người nói ông
lọc đó là khó tính có chuyện mà Thiệt ra ngoài chuyện đó đi coi Tôi giỡn cho mà
00:22
biết nhưng mà dạ nhưng mà khi mà đã là việc rồi thì mình phải tạo thật sự là cố
tình tạo một không kế hết sức nghiêm túc để cho mọi người không làm mất th giờ
của nhau mà mà em với cái ông này ở sân khấu á giở ngôi nhà của đàn ông đó là cứ
hãy 6 Gi là vô một là đây hai là đây là cứ vô sớm á Chị có ai bắt mình phải vậy
đâu Không nhưng mà tự mình mình thấy Ờ sân khấu mình vô mình hóa trang rồi mình
ngồi với nhau chơi tự nhiên để cho mình tạo cái cái cái cái dùng cái chữ đàng
hoàng cho mình khi bước ra với khán giả mình C Hiến với khán giả cho nó đàng
hoàng trời ơi em em sợ em sợ cái cảnh mà mà vừa hốt Quảng vừa chạy vừa tới nơi
mặt chưa quá Trang sông này kia nọ em sợ Tại vì em yếu thần kinh lắm em không
mạnh dạn trong cái chuyện đó được cho nên lúc nào em cũng vậy mà tới 6 giờ
hoàng 6 tới là thấy chang này ngồi trước rồi cái em lọ m em vô hai người hai
00:23
người em kể Xin lỗi chị xương em kể một cái
chuyện tại vì hồi nãy em nhắc đến chị Như Quỳnh chị Như Huỳnh dễ thương lắm
chị Hạnh ở ngoài dễ thương đó chị dễ thương lắm cái em đóng cái phim lời
nguyện huyết Ngãi của đạo diễn bùi thật chuyên chị Như Quỳnh đóng một cái vai
rất phụ đng vai cái người làm ở trong cái nhà của em một cái người đàn bà âm
thầm chịu đường im phải không nói tiếng nào mà nhiều khi có những cái rất nhiều
cảnh quay cận của nhân vật này nhân vật kia chị chỉ đứng background đứng sau
lưng thôi mà đứng background mà lấy cận nhễ ngệ khác thì có nghĩa là chị sẽ bị
Blue sẽ bị mờ đó gi đứng mà có mặt từ 6:00 sáng quay tới 6 sản H sao Chỉ toàn
là những cái những cái cảnh đứng x như vậy 10 có một bạn diễn viên bạn này thì
không phải là diễn viên chuyên nghiệp bạn này là một lật sĩ nhưng mà đó thì
00:24
đóng một cái vai một cái S Trời ơi đứng cả ngày chả qu gì hết mệt
mỏi quá chị đứng làm diễ viên mà than Cái gì trời là chỉ nói cái anh đó mà em
rét tại vì em em đó b Chánh trong phim đó mà chỉ nói mà em rét đó chị nói một
cái kh em em im luôn em cũng không dám gi Nó như giống như nói mình vậy đó làm
làm việc mà than thở cái gì vậy đó em không thưởng thường được ông đấy trong
trong bụng em nói đó ngệ sĩ nhân dân đó người ta đứng cả nguyên một cái ngày
người ta không có một lời thại nào hết mà người ta im phân phắt người ta không
nói một cái gì hết mà người khác mà than phiền là chỉ còn rầy
nữa Em nói thiệt là em mê cái không khí chuyên nghiệp như vậy lắm mê vô cùng mà
phải như vậy Mình mới làm ra việc được chị nhớ Hình như nha không biết chị nhớ
00:25
có nhầm không có lần Kim xuân nói với chị là mỗi lần diễn chung với ông này
em phải thận trọng lắm chị khó lắm chị đúng không Em có nói với chị cái đó đúng
không Mà cái thật ra nó tương tác với nhau chị là những người kho tánh là việc
chung với nhau thì lại thấy sướng em Đó
Thiệt trong cái lng nghệ thuật này có rất nhiều thế hệ cùng làm việc chung với
nhau mà thời gian nó đi qua nhanh quá h chị Xuân Tại vì x qua x l m thấy là đã
có những thế hệ khác tiếp nối tiếp nối tiếp nối rồi Ừ thì hỏi mình có sợ bị đào
thải hay không chị X có SA không Tất nhiên em Dạ em cũng sợ bị đ sợ chứ nhưng
mà mình sợ mà mình có sức khỏe thì mình cố gắng trong cái trong cái mà mình đang
có thì đó Em cũng nghĩ là một trong những cách để mình không bị đào thải là
mình vẫn phải hết sức là nghiêm túc với cái công việc của mình thì mình mới
không bị đào thải được tại vì cái luật chơi nào cũng có quy luật cũng có cái
luật chơi của nó bàn cờ n cũng phải có c
00:26
anh chai anh chơi sai nước cờ thì an anh bị đ lãi thôi em em nghĩ như vậy mà tại
vì rõ ràng khi thật đúng chị Xuân nói đúng chị Xuân đúng tổ thương là bởi vì ở
thế hệ tụi mình lại ra đối với nhiều đồng nghiệp cùng thời với mình cùng tụi
với chị là người ta cũng đã làm việc khác rồi mà tụi mình vẫn còn đứng trên
sân khấu vẫn còn đứng trên ống kính là trời thương tổ thương quá trời m khá giả
thương quá Dĩ nhiên là đó cái sự nỗ lực của mình Mình mới đứng được lâu như vậy
nhưng mà chính nhờ như vậy mình mới thấy
là có những thế hệ sau mình người ta đến với nghệ thuật bằng cái động cơ khác
Tại vì hồi xưa tụi em cái thờ tụi mình nó khó khăn quá cho nên nói gì thì nói
thì mình đến với nghệ thuật nó có hầu như là một động cơi giống nhau có ai em
Em thề em Em thề với lương tâm mình và em cũng tin là nhiều người cũng nghĩ
đúng V và chị Xuân cũng nghĩ đúng Có bao giờ mình nghĩ mình đi vô nghề này mục
đích của mình là để được phong ngệ sĩ hưu Tú và ngệ sĩ như dân
00:27
không cười tôi cười đúng không nói tới chuyện đầu cái cái đó nó không phải là
mục đích chứ Mục đích mình vô Nghệ đâu phải để được phong cái này Phong cái kia
nhưng mà giờ thế hệ sao nó khác đó khác đó chị thậm chí em không Em không dám
nghĩ hết chị em không dám nghĩ tới cái cái cái điều mà lọc nói Tại vì mình nghĩ
mình sẽ bị đau đầu á Mình nghĩ mình cảm giác hay là tại mình dùng cái chữ mình
lý tưởng hả Mình Lý Tưởng cái công việc của mình mình Lý Tưởng công việc mình
yêu nó quá đi và mình không muốn ai làm tổn thương cái công việc đó ai làm cho
công việc đó nó bị bị bị bẩn đi em em đang bị mất cái giá trị THT Ừ đang sợ dễ
sợ luôn nhưng mà bây giờ là nó có nó có và nó tính toán với nhau kỹ lắm Chị tính
từng chút từng chút từng chút luôn chị hồi nãy giờ quên nãy giờ mà nói chuyện
nó cũng liên quan tới đời mà chưa nói tới kề ủ tức là tức là những cái vai diễn
nào mà đối với chị Xân chị Xân thích nó và chị Xân Trăng trọ với nó
00:28
và và làm cách nào để chị đạt được cái điều mà chị muốn đ với nhân vật của mình
Và thậm chí chị Xuân có thể nói về vai diễn nào mà đối với chị chị nhá là chị
thất bại thất bại có nhiều chứ sao không
có trong cái cuộc đời cuộc đời h nghe mà mà những cái thích thì cũng nhiều làm
sao kể một cái hai cái được dạ không một cái hai cái nó là cái kỷ niệm của mình
thì cái đó cũng hay lắm tại vì nhiều khi
thưa quý vị nhiều khi người ta nghĩ là ơ cái người này được phong ng s Tú người
được phong ng sĩ nhân dân Cái người này được là trong cái cuộc đời hành qu chỉ
toàn là thắng lợi thôi Chỉ toàn là thành công cho nên mới được phong Nhưng mà
điều đó không có nghĩa là cái con đường nghệ thuật của chúng tôi nó trơn tru để
chúng tôi nhận được cái phần thưng đó Bởi vì để có một cái vinh quang thì cái
người đi trên cái con đường vinh quang đó họ phải trầy xước rất nhiều trong đó
có cả những sự thất bại trong sáng tạo nghệ thuộc của mình chị nhớ nó có lần em
với chị đóng chung cái vở kịch khuất Nguyên không
à cho truyền hình em đóng khúc Nguyên chị đóng Năm Hậu trng đó
00:29
có một bài bảo đập em tơ tạ cái bài đó chứ bụ chê thậm tệ ông th đừng
định là em bị đọc tới đã cái bài đó chứ bộ kỳ quá à Đó đụng cái cái tự nh cứ
cuối cùng các em đặt được khán giả bình chọn cho em cho dả ma và cái bài đó nó
th dụ như vậy cái nó ồ vậ trong trong mắt người này nhìn mình đó là một sự
thất bại trong sáng tạo nghệ thuật nhưng mà trong mắt công chúng thì họ lại
thường nhận cái đó là cái TH cho nên THT ra mình và bản thân là mình
n bản thân mình thôi mình sẽ là người mình tự đánh giá mình mình thần công hay
mình thất bại mà thí dụ như đối với em đi Em đặt cái giải thưng đó nhưng mà em
nghĩ là có một người chê có nghĩa là mình đã có một Chúng thất bại rồi bởi vì
trong tại vì cái người mà chê mình có nghĩa là người ta cũng có cái cái trình
độ hiểu biết của người ta chứ chứ đâu phải là dạ dạ chứ đâu phải h cái người
ta chơ mình cái là mình nói cái này là thù ghét mình gì đó Đâu có đâu tại vì
00:30
cái Người làm nghệ thuật thì hay là một cái hiện tượng gần đây nhất Thí dụ như
là đó có một cái sản phẩm nghệ thuật bên cạnh những lời khen quá trời ken thì
cũng có những lời chơ không tiếc lời chơ luôn thì em nghĩ cái đó mới là đời sống
thực của nghệ thuật cho nên thiệt Sao mà nói bây giờ mình cứ ngoài cái chuyện mà
chị Xuân s nghĩ về nói về một cái vai diện thành công của mình và mình đã tră
trọng với nó để làm sao nếu chị Xuân thuận miệng mà kể một cái thất bại của
mình cũng hay chứ đúng cái đó Ă nghĩ cái đó cũng hay chứ chị
Bở vì biết đâu biết đâu Đó là những cái mà khán giả cảm thấy là k hay quá hay vô
cùng nhưng mà tự nhiên Nhưng mà đối với Kim Xân đó là một thất bại Thí dụ như
vậy th còn thấy là tôi không có thậ bà gì hết thôi em ý kiến nói mà nó mà
mắ thật ra một cái người mà trải qua một cái quảng đờn nhiều năm trong nghề sân
khấu với điện ảnh thì nhiều cái nhiều cái để nói lắm chị nhưng mà em sẽ nói
00:31
những cái cột móc mình sẽ nói những cái cột móc mà mình rõ ràng là cái vở đó Nó
làm mình nhớ Nó làm mình thậm chí có trăn trở cái lúc mà em quyết định về nă
mê Diễn Cõi Tình đây cũng là một trong những vở Mà
tôi nói gia đình em nó lộn xộn vì kịch không á
Ừ lụn sộng là em với ông bạn cùng nhà tranh luận rất nhiều ch sẽ không tin là
V chồng ở nhà mà lại phải lột nhau ra giống như một cái C hành Vậy để cuối
cùng là người ta chảy nước mắt vì cái lõi của cái C hành nhưng trong cõi tình
nó là như vậy trong cõi tình nó là điều đó cũng là
một cái vợ hay cái v kịch Cõi Tình là tác giả là anh Lê Bình Phúc
đ điền là tác giả Hồng Phúc là đạo diễn Lê Bình đóng vai người quét rác chị V
anh Minh Hoàng thì đóng vai hai vợ chồng cái cô họa sĩ mà khi mà ông chồng ổng
00:32
gây tai nạn rồi Xong ổng về ổ nhờ cô vợ đi nhận thai và trong cái kịch trong
kịch đó thì cô vợ cũng dựng một cái màn kịch để thử lòng cái ông chồng luật sư
và nó giống như một cái C hành mà nó được cứ lột ra lột ra lột ra lột ra đến
mức mà cuối cùng thì nước mắt nó tuông hết và cái câu em thích vô cùng là chúng
ta sinh ra để được sống chứ không phải để chuẩn bị sống Trời cái câu đó nó theo
em xốt bao nhiêu năm trời sinh ra là để được sống chứ không phải chuẩn bị
sống đó đó là cõi tình sau đó thì em có cái cơn mê cuối cùng cơn mê cuối cùng cơ
mê cuối cùng là đóng vai một cái bà vợ của một cái ông ở trong một cái cù la
Ngọ Linh chú Ngọc Linh chú Ngọc Linh đạo chú Ngọc Linh đạo diễn là ải như mà vợ
00:33
của một ông một người đàn ông giống như trưởng làng ở một cái cù lao vì này là
vì rượu ông ta phạm một cái sai lầm rất lớn trong đời nhưng ông không dám nhận
cái sai lầm đó bà vợ biết ông chồng sai lầm bà vợ chỉ cần ông chồng nhận lỗi
thôi ông không nhận và chó tới khi chết bả chết bà không chấp nhận cái sự hối
lỗi của chồng tại vì ông biết ông sai lầm ông không nhận thì đó cũng là nh
những cái vai làm em cả một cái cái bản dài của em thì
cũng nhiều lắm Nhiều tất cả các các các cái vai và cái thời con gái đã xa cũng
là một cái điểm mà em cũng nhớ hoài em cứ lấn cấn hoài cái đoạn kết của cái
thời con Ngãi đã xa là cái cô này có yêu cái ông Đại đội trưởng này không mà ngủ
với ổng hai lần để có một đứa con và ôm đi hay là chỉ là một mối quan hệ đồng Độ
00:34
vì thấy cổ bị bơ naan phá nát người cổ xin ổng một đứa con để cổ có niềm tin
sống hai cái lý luận này Cái nào đúng và lúc nào chyển về em cũng khổ tâm vì cái
điều này em diễn sao để cho nó đúng đắng nhất thì cái thời con gái đã xa nó cũng
Đó là những vở mà mà mà mà toàn nào là thể hiện cái cái con người của Kim Xuân
nhiều nhất tại vì em em em em nghĩ là ờ mỗi một cái bài diễn á dĩ nhiên là cái
công việc của diễn viên là hóa thân rồi quả thân nhiều cái số phận của người
khác nhau nhưng mà cái nhân vật này là cái nhân vật mà nó mình cảm thấy là có
mình ở trong đó nhất Cõi Tình ừ dạ cõi tình có mình ở trong đó không có nghĩa
là không có nghĩa là cái câu chuyện nó giống như Câ chuyện đời mình không phải
không Không phải như vậy nhưng mà có mình có nghĩa là hành sử tứ là Kim Xân
00:35
đặt mình vào cái cái nhân vật đó nhiều nhất chứ không phải là hóa thân được t
là mình cảm thấy là nếu như tôi tôi cũng sẽ hành xử như vậy đúng không và tự
nhiên khi về nhà đó Em cũng nghĩ là ở trong đầu cái người bạn chung nhà của
mình nghĩ gì ta Ừ có giống chút nào ở cái người đàn ông mà mình đã diễn ở sân
khấu gặp ha không Dạ dễ sợ bả bị bả bị bả bị em em bị dễ
sợ lắm cho nên bay cho nó tới bây giờ em nói Tại vì do cái thái độ của em do cái
cách sống em thôi Nhiều người không nghĩ vậy Nhưng mà em
em em cực kỳ cô đơn cho đến bây giờ em vẫn thấy em bị vậy có phải là bệnh nghề
nghiệp không chị Xân không biết Chị làm em qua mang đó em bị Sợ Dạ
00:36
Dạ chị gặp hai bạn chị gặp em Với lại ông bạn chung nhà của em chị không có
bình luận gì nha Nhưng chị có linh cảm là có cô đơn hầu
như người nữ nghệ sĩ nào cũng đều có cái cảm giác như vậy em không nói nam nghệ
sĩ mà em nói nữ nghệ sĩ tại vì cái tâm hồn của người phụ nữ nhạy cảm nhy cảm
khi mình cô đơn mình mới hiểu được n Cô Đơn của người khác mình m ch ch sẻ được
cảm xúc đó với người khác và khi mình có cô đơn thì mình mới Thanh Hoa được với
những cái nỗi cô đơn trên sân khấu hoặc là trên màn
ảnh chứ em đã gặp rất nhiều người nghệ sĩ rồi họ Xin lão biết dùng hình tượng
gì hoặ như con búp bê nhò rơm á rất đẹp nhưng mà nói chuyện trất Quốc
thì rõ ràng cái nhân vật th hiện cũng chang vậy cũng y chàng tại họ không có
00:37
khả năng chia sẻ được cái đó với người khác không có khả năng chia sẻ thì làm
sao có khả năng tái hiện không có khả năng t hiện thì làm sao có khả năng
truyền thông niệp nó cho người khác bởi vì bản thân họ cũng không hiểu
mà họ không hiểu ra vấn đề mà ta họ họ cứ đúng hơn là họ không cảm dạ họ không
cảm được cho nên cái Người nghệ sĩ nào mà dễ
bị đau lòng trước mọi biến chuyển từng tích tắc trong đời sống xung quanh mình
cái cũng làm họ chành lòng cái gì cũng làm họ đơ đ mắt cái gì cũng làm họ đau
đấu thì những cái người đó họ mới họ mới làm được nghệ thuật
đúng cho nên nếu chị Xuân không muốn cô đơn nữa thì chị Xân đừng làm nghề này
nữa còn nếu chị yêu cái Ngà này và vẫn muốn sống với nó để trải
nghiệm cuộc đời sống mình và trải nghiệm
nhiều cái cảm xúc thă hoa khác phải chấp nhận cô đơn thôi Và khi mình còn cô đơn
00:38
là mình còn làm nghề được em em nghĩ vậy nó cũng là một nỗi buồn lớn nh Tại
vì nó vẫn là một nỗi buồn lớn tại vì khi chị chị nghĩ không Khi mà mình ngồi
trong đạp C mình coi một những cái thước phim những cái đoạn diện mà chung quanh
khán giả cười rắ nó r mà tự nhiên có mình mà đớn nước
mắt cái đó là cái chỉ có thượng đế mới cho mình cái khả năng
đó thì mình phải mừng cái điều đó em mà mỗi lần em đi coi cái gì đặc biệt là coi
phim mà em còn khóc được là em về em xống rương cái người em mình còn khóc
được có nghĩa là mình không bị chay mình không bị chay cảm xúc mình nhảy cảm quá
bị em bị nhảy cảm quá đâm ra mình thấy mình thấy
buồn thấy buồn là gì cái sự t tất nhiên tất nhiên chị chị chị không cần phải
phải được chia sẻ với với với với bạn ấy không cần nhưng mà kiểu như mình mình
00:39
cảm giác tại sao bản thân mình nó nó bị như vậy nó Nó bị nhạy á Nó bị nhạy nhạy
là tốt đ chị hãy cứ gặm nhóm nỗi đau đi Chị sẽ th nỗi đau nó
ngon trời ơi trời ơi trời Tiếng cười ơi trong cái video đầu tiên mà chị nói
chuyện với lại Lộc á là chị có nói một cái vấn đề Thuân
là kỹ thuật nha Dạ tức là đóng kịch và đóng phim nó khác nhau sao dạ cái lọc
nói là trời cái chuyện này dài lắm Hôm nay mình mình nói qua cái đó đi
để mình tạm cách ly với lại cái mà gọi là nó quá là cảm xúc hồi nãy tới giờ giờ
nói qua kỹ thuật đi chị rồi Chị nói chữ Cảm Xúc nó rồi E em nói là dù cho mình
00:40
thể hiện bất cứ một loại hình nghệ thuật nào thì vẫn xuất phát là trái tim mình
phải cảm được nó trái tim mình phải cảm được dạ mình phải cảm xúc thì mình mới
làm nhân vật rồi tùy theo nó là dạng gì để mình thể hiện chứ còn ai mà xin lỗi
nói cái câu là ở sân cấu là chỉ có dùng kỹ thuật thôi nói là bậy nha nói sai nha
Nói bậy nha tất cả là phải xuất phát là có cảm xúc có cảm xúc trước và mình biết
là mình Nếu như mình diễn sân khấu thì mình cần cái người khán giả ngồi hàng
cuối cùng hiểu được vì sao cái đoạn đó Mình làm như vậy thì mình mới nhờ kỹ
thuật một chút để giúp cho người ta biết Tại vì có khi cái anh khán giả ngồi ở
hàng xa quá anh không nhìn được cái điều
đó thì có cái những cái trong tụi em học thì có những cái trò những cái nghề của
mình để giúp cái kỹ thuật giúp một chú chút để người ta tiếp cận được cái cái
00:41
cảm xúc tiếp theo của mình nhưng ở điện ảnh thì đối với em cái mà người ta cảm
nhận được mình ngay lập tức là cái gương mặt và những cái cơ ở trên cái mặt anh
mà có khóc anh chảy nước mắt kiểu nào anh có làm kiểu gì anh có mà mặt anh
không có cảm xúc thật sự trái tim anh không rung động vì cái vấn đề đó xảy ra
thì xin lỗi em em không có thích người đó em không khán giả sẽ không cảm thấy
là người đó đem lại cái điều gì cho họ mình phải vào nhân
vật mà đôi khi nhân vật Nó phải lẫn trong mình luôn á em có những cái phim
là em bị lẫn đó như trong cái hạnh phúc máu là em ít có thoát ra được nó lắm Từ
giờ trở đi Vĩnh An sẽ thay tôi để cai quản gia tộc Dương Đình mạn nữ đổi mạn nữ
00:42
phải là con trai là cháu đích tô thì mới
đủ tư cách để nối dài VH Quan gia tộc này thậm chí m tháng trời ở Đà Lạt là em
cứ chôn người em trong cái nhân vật đó hay là cái có căn nhà nằm nghe nắng mưa
cũng vậy con vì tư về thôi à mà nó xỉn giữ trời lắm Nói thiệt cho Má nghe con
có giết thằng Vũ không ra đi để tôi đi mà ra đi ơ
dù là loại hình nào dù là bạn diễn truyền hình dù truyền hình có ba máy
trước mặt hay là bạn đóng một bộ phim truyền hình một cái xí cơ hay là một cái
điện ảnh hay là sân khấu đi nữa thì cái cảm xúc chân thận vẫn là điều tối cao
bạn phải đem đến đối với khán giả và kế thêm đó là phải yêu chị ơi phải yêu phải
yêu lắm cái công việc của mình yêu thật sự chứ Đừng yêu giả vờ nha Em thấy nhiều
người yêu giả vờ lắm khán giả tin mắt ta nhận ra được hết
00:43
à em chị hỏi một câu nữa cũng cụ thể mà nó cũng đi vô kỹ thuật lắm bạn diễn nào
là cái người mà em thích nhất Trời giờ em mê hết rồi làm sao giờ diễn chú em
cũng mê hết tại vì em thấy ai cũng có cái hay hết trơn ừ như hồi em diễn tình
yêu cho hai người là em mới đắm mớ đuối Ông này nè rồi em diễn cân m Cuối cùng
thì em thích cái nét mà nó nó nó gọi là phong trần nhưng mà có một cái chút gì
đó xin lỗi anh Tấn Thành nha Một chút gì đó phản bội Trong con mắt của
ổ cái đó đó em trộm nghĩ là cũng không dạy gì mà mình nói là mình chỉ thích vị
với ai đó thôi tại như vậy là mình tự đóng khung
mình lại tại vì mình mình mình có cơ hội
Mình diễn được với nhiều người khác nhau
á nó cũng là mình học được ở nhiều người khác nhau á chị á nha đó Tại vì ở trong
cái nghệ thuật diễn xuất Cái người này truyền năng lượng cho người kia là cái
00:44
đó là một cái cái cái điều không rất là hay mà mỗi người họ cũng có những cái
hay lắm chị Dạ đúng mình mình sẽ thấy người này nó có một cái gì đó mà mình có
thể bắt được với họ trong lúc mình h mình làm cái tác phẩm đó thích lắm Làm
sao mình nói mình thơi mình hơi tham lam
Chút mình mê hết đi giờ ai cũng mê không thật ra cái đó đúng ở chung ngoài Tham
Lam chị xương thiệt em em nghĩ là vậy mình học được ở cũng nhiều cái mở được
tầm mắt mình chứ cho em làm một cái cua để em dạy cho cái lớp sau mà những người
mà em tin là họ thực sự là họ muốn đi làm nghề thì em sẽ khuyên họ những cái
gì và em sẽ truyền cho họ cái gì Cái này Em nói thiệt nha em rất phục những bạn
bè của em mà có cái khả năng sư phạm để truyền nghề lại cho cái lớp trẻ Ừ cái đó
phải có khả năng Sư phạm Nha chị còn em Em thì chỉ có thể truyền cảm hứng thôi Ừ
00:45
em chỉ có thể ngồi nói chuyện với các bạn là cái kinh nghiệm của một người
mình đi trước và ở cái thế hệ của tôi nó như thế nào còn thế hệ của các bạn đang
có những cái điều kiện gì đang có những cái ưu điểm gì nhưng mà Chính vì những
cái những cái ưu điểm đó mà các bạn đôi khi các bạn bị làm nhẹ đi cái mà các bạn
đang yêu thích mà các bạn nói rằng đó là
đam mê mà các bạn chưa đam mê thật sự em chỉ có thể truyền cảm hứng hoặc là nói
những câu chuyện cho các bạn thôi đúng không Cầu Lộc Dạ em cũng vậy em cũng cái
nết đó đó phải nhắc đến một trong những cái
người nghệ sĩ mà có cái khả năng sư phạm
giỏi đó mà họ vẫn còn đang đứng trên sân khấu Thí dụ như là thành hội hay là A
như hay là Hữu Châu Ừ Hồng Vân Đó là những cái người Minh Nhí đó là những
người mà họ còn vẫn đang đứ thậ chị chị không biết là mấy bạn đó là là có khả
00:46
năng sư phạm chị không biết Chị thấy họ diễn hay quá thôi Dạ Dạ các bạn ấy vẫn
đang có lớp diễn và học trò của họ rất là đông đó chị Dạ n như em cũng không
được t Thứ nhất là em em không có thích là ngày cấp sách đến trường một tuần bao
nhiêu lần là dạy bao nhiêu bài em lại không quen cái đó em Em bị cảm thấy em
bị nhầm chán liền Nhưng mà trong cái quá trình làm việc của mình thì mình đến
mình nói chuyện nói chuyện ngoại khóa Hay là trong khi mình dàn dựng á mình
nhc dững thì mình sẽ lên lớp cho những em diễn viên trẻ đây Cái này nó sẽ nằm
trong cái đơn nguyên gì nó sẽ nằm trong cái bài học nà Cái gì Cái gì em phân
tích được tại vì làm cái người sư phạm cũng B phải yêu mới làm được mà em em
không yêu nghề sư phạm lắm bởi vì không phải là không yêu mà là em nghĩ mình
không có không có khả năng Thành Lộc ơi một cái điều mà chị chỉ chị cực kỳ mê
của cái nghề của mình là ở sân khấu mình là cái đẹp
00:47
tự nhiên Chỉ cảm giác như là cái tập thể của mình đang đang cùng nhau đang làm
nên những cái điều đẹp á mà cái đẹp đó thì đúng là một cá nhân sẽ không làm được
à Nói cái điều này để nhắc đến những cái đẹp mà lòng đã tạo ra mà em nhớ hoài
nhưng giờ phải cho tôi nói không cách tôi được tại vì là ở bí mật Lệ Chi Viên
nè ở Ngàn Năm Tình Sử nè ở tiên nga nè Cứ mỗi một cái cảnh của L làm là bao giờ
nó cũng có một cái phocus vô của một cả một cái đội hình nó như một bức
tranh và những lần mà em đi coi như vậy á em đều nói là rõ ràng là cái nghệ
thuật của chúng tôi nó là nó là tuyệt đẹp quý vị sẽ không thưởng thức một câu
chuyện không đâu quý vị sẽ không đọc được cảm xúc của chỉ diễn viên không đâu
quý vị còn nhìn thấy cả một cái sự tổng thể nhều trong đó có cả mỹ thuật nữa em
00:48
là người không biết chơi tranh không biết coi tranh nhưng em xem kịch của thh
Lộc thì em nhận được cái đẹp đó trừ cái ngôi nhà anh túc mà tại vì bạn này dựng
em đóng thì em không coi được thì em không dám có ý kiến nhưng tất cả những v
của bạn quên nhưng mà tất cả những vở của bạn này bao giờ cũng có một cái
Focus để cho cái người ướ có thể xửng một cái Ồ đó là một bức tranh tuyệt đẹp
thành ra em mới nói là cái nghệ thuật của chúng tôi xin tôi tôi nói hơi hơi
dùng cái từ này hơi hơi nặng nhưng mà thật ra đối với tôi tôi nên nói là xin
đừng làm bẩn cái nghệ thuật của chúng tôi Hãy để cho nó đúng như cái tiếng
Thanh đường mà tôi được bước vào từ những ngày đầu tiên và hã để cho nó được
Tuyệt vời được đẹp như vậy trong mắt của khán giả và từ cái đẹp đó khán giả mỗi
một khán giả sẽ có một cái sự soi chiếu lại cho riêng bản thân
00:49
mình cái điều đó cái điều mà em muốn nói với Thành Lộc muốn nói với chương trình
hôm nay và em rất là cảm ơn kịch và nghệ đã mời những cái nghệ sĩ mà người ta có
thể ngồi có người thì tâm sự về nỗi lòng của mình có người thì nói chuyện nghề
nhưng mà hãy cho phép Kim Xuân được cảm về cái công việc của mình về cái đẹp của
cái nghề mình mà em được ngồi đây để nói
em yêu cái nghề sanh hấu thật sự dạ nghệ
thuật diễn xuất Nói chung yêu tất cả mọi thứ những cái gì mà liên quan tới nghệ
thuật trình diễn Ừ cho nên người ta mới nói là nghệ thuật là cuộc đời Ừ Mà cuộc
đời cũng là nghệ thuật sân khấu chính là
cuộc đời Thu nhỏ lại tất cả những cái đó nó phản ảnh cái sự nhạy bén của người
nghệ sĩ tất cả mọi thứ đều vào đầu họ và chỉ cần có dịp là họ sẽ trừng bày nó nó
phản ảnh một cái cái hiện thực xã hội và
00:50
mình được xã hội Tiếp nhận cái đó xã hội đó em muốn nói cái gì là chính là khán
giả tại là cái khán phòng bao nhiêu con người ngồi như cũng là một xã hội thu
nhỏ và họ tiếp cận cái điều đó họ thấy là ồ Hình như cái câu chuyện này cũng có
Mình ở trong đó Ừ Câu chuyện này cũng là
câu chuyện của mình cũng là điều họ thấy ở ngoài đời sống xung quanh họ cho nên
nếu mà nó là nghệ thuật không phải là cuộc đời là không đúng nó nó luôn luôn
có một cái sự liên kết với nhau mà khi là những cái người
truyền tải cái thông điệp đó đến với công chúng đến với người xem thì những
người nghệ sĩ như chị Kim Xuân Như Thành Lộc và những đồng nghiệp khác tụi tôi
cảm thấy mình hạnh phúc hạnh phúc vô cùng như là một cái người mà mình được
trao cho một cái sứ mạng là làm cho cuộc đời này vui Làm cho cuộc đời này cảm
thấy có nhiều màu sắc nó được đẹp hơn là màu sắc thực của đời sống nhưng mà sư
cho cùng nó vẫn phản ảnh được cái màu sắc đúng của đời sống và Dĩ nhiên Chúng
00:51
tôi là những người gạn lọc để chọn những ra màu nào đẹp nhất để cho quý vị xem
nhìn để hiểu là cái trái tim của mình sẽ biết rung động như thế nào với cuộc đời
này chị em muốn chị là người tạm biệt thá giả câu chuyện của chúng tôi cố gắng
tách ra khỏi cảm xúc mà đi vòng vòng hồi cũng đụng vô
cái ngọn nguồn của nghệ thuật câu chuyện thật sự là còn rất dài Xin hẹn các bạn
trong một lần gặp tiếp theo và kịch và nghệ của may
Podcast Rất vui được chia sẻ cùng với lại các
bạn mỗi người chúng tôi H vọng là các bạn tìm thấy được những cái mảnh sâu
00:52
lắng nhất của cuộc sống của mình qua câu chuyện của ba chúng tôi và nhất là của
ông phù thủy này Dạ xin được chia tay các bạn và Xin hẹn gặp lại trong các cái
tập tiếp theo em bất trước Trời ơi bảo tác