Đang tải...
 
Skip to main content

Nặng lòng với những chữ tình - Nghệ sỹ Hữu Châu - 5W1H

Bài viết này còn sơ khai.

Có rất nhiều tài nguyên tham khảo ở đây - chúng được đóng góp bởi cộng đồng. Khi bạn học, chúng tôi mời bạn quay lại và cập nhật các trang này - chia sẻ những gì bạn đã học được.


Hãy giúp "Trăm triệu thầy, trăm triệu trò" hoàn chỉnh nội dung để những người khác có thể hưởng lợi từ nó trong tương lai.

Tìm hiểu cách Đóng Góp


Bên dưới là "nội dung thô" phục vụ tìm kiếm

- Bấm Ctrl + F : nhập từ khoá (tìm trên trang hiện tại).
- Nhập trực tiếp vào ô tìm kiếm trên cùng (tìm trên toàn bộ website).

"nội dung thô" được tạo tự động, giúp bạn "tìm kiếm" dễ hơn bằng cách gõ "từ khóa". Nó sẽ tồn tại đến khi Ai đó học và giúp hoàn chỉnh nội dung.



00:00
Và từ đó về sau nó Huân tập nó làm cho em bắt đầu dàn lại dàn lại dàn lại nó
tập hết tất cả những cái mà gọi R là có thể nói rằng là qua có vai ng trải tới
nay hai mươi mấy năm em là cái người diễn viên nhịn nhục hay lắm cái gì em
cũng nhịn được hết Em cứ im lặng im lặng im lặng và em đã học được ở vai Nguyễn
trải rất nhiều chương tr được mang đến B nả tiềm
năng chào các bạn đây là chương trình nw1 h Podcast và tôi là nhà báo Kim Hạnh
Hôm nay tôi rất vui được giới thiệu với các bạn một người hết sức là thân tình
nhưng cũng là một nhân vật rất là đặc biệt đặc biệt là sao tập mà chúng ta đã

00:01
thu rồi thì trong đó có 10 tập là những nhân vật Các nhà giáo dục Các nhà hoạt
động xã hội văn nghệ vân vân Nhưng mà anh Hữu Châu thì ảnh cứ bận suốt thành
ra tới hôm nay là tôi mới mời được ảnh tới phòng thu này và Như vậy chúng ta
chào một nhân vật mà chúng ta chờ đón từ rất lâu nghệ sĩ Hữu
Châu Dạ em xin chào chị Kim H Xin chào hết tất cả quý vị thưa các bạn mình thấy
là nghệ sĩ thì rất là bận ảnh vừa tập tuồng ảnh vừa đi dạy học thậm chí là
cũng phải đi coi những cái vở mà học trò của mình mình dạy đó rồi Nó diễn ra như
thế nào nhưng mà Dẫu sau thì tôi vẫn thích quay trở lại đầu tiên với lại
những vai mà anh Hữu Châu được những cái Bạn hâm mộ đặc biệt là các bạn trẻ cứ

00:02
nhắc mãi tôi xin hỏi một câu đầu tiên em nhớ lại những cái vai nào mà
nó được em nhớ trong cuộc đời hoạt động của mình hoặc là em quan tâm những cái
vai diễn của em Em xin trả lời chị là cái vai mà để cho
em nhớ hoài xống cuộc đời này Nhờ cái vai chuyển đó mà có được mộ Hữu Châu Như
bây giờ à cái vai đó nó hiện hữu trong người em
ngay cái lúc mà em mới vừa ra trường đang ở trong một cái hoàn cảnh
là trắng tay một cái hoàn cảnh mà gọi là như là một đứa trẻ thôi đó chính là vai
lũ quý một cái vai diễn mà bây giờ hãy nhắc tới lỗ quý là phải nhắc đến Hữu
Châu vai Đó là một cái vai khán giả biết tới em và một vai nữa là một cái vai mà

00:03
em em từ một danh hài được nổi tiếng là một Danh Hài Dạ nhưng mà em đã được đúng
cái chữ mà em yêu thích là em không thích gọi em là Danh Hài em thích gọi em
là nghệ sĩ kịch nói Hữu Châu Đó là vai Nguyễn trải trong bí bật V Lệ Chi Dạ Dạ
chắc em phải nói thêm về Nguyễn trải quá Tại vì rất nhiều những cái thư gửi về
cho cái chương trình này thì cứ nói tới nói lui là cô ơi sao chưa có chú Hữu
Châu sao chưa có nghệ sĩ Hữu Châu ở trong Lệ Chi Viên Dạ có nhớ một lần ở đi
ăn bò đi ăn bò ptech ở một cái nhà hàng nho nhỏ của một người bạn của anh Thành
Lộc cũng như người bạn của em có anh hùng Lâm nữa thì đang ngồi ăn chuyện này
cách đây cũng đã hai mươi mấy năm thì anh Lộc mới nói Châu dám đóng vai Nguyễn
trải không thì em mới nói rằng là nếu anh tin thì em đóng thì anh lọc Ok và

00:04
thế là tập và diễn thì nó có một cái chi tiết rất là vui thì anh Lộc nói
xin lỗi bị anh em nói chuyện với nhau xưng hô kiểu này thì xin cho phép nó Tao
đóng thành Tạ Thanh mày đóng Nguyễn trải vậ mà Nếu như á mà ra diễn á Có hôm nào
mình đổi lại với nhau mày đóng Tạ Thanh tao đóng Nguyễn trải Dạ đồng ý không em
đồng ý Cái đó còn vui nữa à Cái đó còn gây màu sắc cho khán giả nữa Dạ thì
Nhưng mà khi mà ra công Diễn thì cái lời thoại của Nguyễn trải nhiều quá dạ thì
anh lọc Ông nói thôi thôi thôi mày đóng mày đóng tr luôn tao đóng trà thanh Thôi
tao không đóng ngyễn trải Bây giờ tao học tù không được không lợi được bì cái
lời thì nghe nó nó cái cái cái vai Nguyễn trải nó nó ngộ lắm hồi xưa thầy
Em có nói một câu qua một cái vai diện giúp cho con người diễn viên trưởng
thành hơn thì thật sự là cái vai Nguyễn trải nó giúp cho em trưởng thành hơn
nhiều bởi hồi xưa đó em một công tử con của một cái gia đình nổi tiếng của sài

00:05
gòn mà dạ cho nên em có những cái ta đây lắ em có những cái mà gọi R là bé chí
trưởng nhân nhân bất phục Á có nghĩa là không có phải không phải ai em phục đâu
phải nói ngon nói ngọt em nghe đừng có bao giờ nói căng thẳng với em đó nhưng
qua cái vị g diện đó tự nhiên mình cảm thấy ô mình không có bằng một góc gì ông
hết ngay cả một chữ một từ ở trong này mà mình còn phải Lật sách mình đi tìm mà
Dạ Thế thì mình chưa có hiểu cái gì trên cuộc đời này hết một cái vai diễn một
cái lời tác giả viết mình còn không hiểu Thế thì mình là cái gì Và từ đó về sau
nó Huân tập nó làm cho em bắt đầu dàn lại dàn lại dàn lại dạ nó tập hết tất cả
những cái mà gọi rằ là có thể nói rằng là qua có vai ngyễn trải tới nay hai
mươi mấy năm em là cái người diễn viên nhịn nhục hay lắm cái gì em cũng nhịn
được hết Em cứ im lặng im lặng im lặng và em đã học được cái vai Nguyễn trải

00:06
rất nhiều ngay cả cái chuyện mà cái câu mà viết tướng Phạm vă xả tìm việc Trần
Nguyên hạn đến nỗi anh ta phải nhảy xuống sông tự vẫn Cái chữ anh ta thì anh
ta này là anh ấy hay là chị ấy hay là cô ấy hay là ông ấy dạ nhưng thật ra không
phải anh ta là anh của ta Bởi vì ông Trần Nguyên Hãn là anh cô cậu với ông
nguyễn trải ông Trần nguyễ Hãn gọi mẹ của ông Nguyễn trải là bà Trần Thị Thái
là cô cô anh ta em Ủa anh ta anh ta là sao Cái này nghe nó giống như là hiện
đại mà đời thường quá dạ đó nó anh ta anh ta là sao thế bắt đầu em lật hết tất
cả em đi tìm em tìm hết tất cả tài liệu ở trên Google rồi ở trên sách và tất cả
những bạn bè của em họ gửi đến cho em và em cứ tìm A thì ra là anh ta này là anh
của ta đế đổi Anh của ta phải nhảy xuống

00:07
sông tử vẫn mà để anh của ta thì câu văn không hay Đúng rồi câu văn không hay Bở
vì D cái nhịp cái vần của văn học xưa cái lời thoại của người xưa thì anh của
ta không hay mà đ đổi anh ta thế thì bây
giờ phải đọc làm sao đây mình phải thoại
làm sao đây nên đến đổi anh ta phải nhảy
xuống sông tự dẫn thì cũng được đi người
ta sẽ hiểu khác cho nên Phạm Văn xảo tìm
việc Trần Nguyên Hãn đến nỗi anh ta phải
nhảy xuống sông tự giận cho nên cái ngắc nhẹ chỗ đó của em Dạ và người ta ta nói
làng là vai Nguyễn trải của em được khán giả do đó là một vai thành công một vai
khẳng định em ở vấn đề chính kịch em không có dám nói là em thành công nguyên
của vợ đó em chỉ nói vỏn vẹn một chỗ là em thành công ở cái chữ anh ta D Đó là
một sự tìm hiểu đó là cả một cái kinh nghiệm nghề và những gì Thầy cô em đã
dạy và em lấy ứng dục vào cái vai diễn này Thưa các bạn là chúng ta biết là

00:08
nghệ sĩ Hữu Châu hiện nay là người được biết như là một ông thầy dạy tiếng nói
sân khấu và chúng ta vừa mới có một ví dụ là tiếng nói sân khấu Nó là một cái
kỳ công của những cái hiểu biết và chuyên chở cái tâm tình cái tâm tư của
nhân vật chúng ta sẽ còn theo dõi được nhiều cái câu chuyện nữa và thưa nghệ sĩ
Hữu Châu Tôi nghĩ tới ông Nguyễn trải thì trong cái nghìn năm tình sử thì em
có cái ấn tượng hay là một cái qu giới gì cái vai Lý Đào Thành là cũng là ông
Lộc hồm như ông trời ông sanh ra để em với anh Lộc có thể nói là ở cái Sài Gòn
này ở cái miền Nam này một cái cặp nghệ sĩ mà diễn chung với nhau 30 năm Dạ Hình

00:09
như chỉ có em với anh Lộc ngay cả đời cô em với ba thà được hay Đời cô em là
Thanh Nga đối với ba hữ Phước thì cũng di với nhau chừng 10 năm mười mấy năm Dạ
chỉ có Thành Lộc hữ Châu là mới 30 năm Dạ từ sân khấu này rồi lại lầm rủi đi
qua một cái sân khấu khác lại cũng tiếp tục Dạ thì cũng là lọ trong ngàn năm
tình xử ổ nói chuẩn bị dựng thì annh l nói Châu làm cho anh một vai nghe lý đao
thành nghe em nói dạ anh thật là em mê sử lắm
em cực kỳ mê sử Ừ cho nên bây giờ mà nhắc nhắc nhắc tới là em nhớ đó D em coi
sách em em tìm về sử nhiều lắm cho nên khi em được đóng sử Em thích lắm một
phần nữa là vì em là con cháu kẻ lương mà cho nên em có một chút gì đó về bộ
tịch về về vũ đạo cho nên em ứng dụng vô
được và may mắn là trời cũng cho có được
một cái giọng nói để mình vào được những cái nhân vật lịch sử mình hiểu và mình
con cháu cả lương cho nên mình hiểu được

00:10
một vài từ Hán Việt chị dạ cho nên để xử xử Dạ đó cho nên để mình biết cách mình
bệ mình thoại trong cái Lý Đạo Thành thì khi mà anh Lộc nói xong thì
nhận vai Lý Đạo Thành các em nói chết cha Lý Đạo Thành
2008 2000 là ông Nguyễn trải chứ cha cách nhau có 8 năm mà hai ông đều là một
bậc quân tử hai ông đều là những bậc công thần hai ông đều là những Việt lịch
sử mà đều là nhà văn hết Ừ đều là nhà văn đều là nhà thơ dạ đều
là nhà chính trị nhưng không khéo khắc họa về mặt hình tượng nó cũng bị lên l
là nó sẽ bị giống nhau nó sẽ bị giống nhau cái Thế là ngồi cái suy nghĩ chạy
xe ngoài đường Em có cái tật lúc đó còn hút thuốc Chạy xe vòng vòng chạy hơi vô
bến xe Phú Lâm hồi nào cũng hay rồi cái tấp vô lề Cái tấp đó cứ nghịch Cứ nghỉ

00:11
nghỉ nghỉ nghỉ xong chạy xe về cứ chạy Vò vò Vò vò ngoài đường khát nước thì
tắp vô uống nước xâm thời đó ở ngoài đường hãy có mấy cái quán nước xâm nước
xâm đắng á chị Nó xâm đắng uống uống xong chạy xe tiếp Nhờ những cái chạy xe
đó phát hiện ra một điều chỉ cần một điều này thôi là làm được cho hai ông
khác nhau Dạ một ông á là đã cáo lão quy điền rồi Dạ trở thành một như là một
Tiên Ông đó là ông Nguyễn trải Bởi vì ông về ở Côn Sơn nơi ông ở là một cái
phong cảnh nó nên thơ nó lãng mạn giống như đi tu tiên vậy D còn một ông là
đương chức đương thời đang nắm quyền chỉ dưới vua thôi Dạ còn trên hết tất cả em
nói a nếu như vậy thì bộ tịch khác rồi cái Đi cái đứng phải khác rồi cho nên
khi em diễn Ông Nguyễn trải em đi thật nhẹ nhàng Em đi giống như là đang lướt
vậy Dạ còn ông Lý Đạo Thành thì em em đi

00:12
Dạ em đ mặ và ví dụ như ông tr ngước lên nhìn ai thì cúi đầu vậy mà có phn nộ là
chỉ vậy thôi còn ông Lý đ thành thì em tr em phải tr mắt em phải nhìn B em có
quyền lực mà em trấn áp hết cả triều đình ngay C cả Lý Thường Kiệt là anh thà
Lộc đóng đứng trước ông Lý đ thành thì ông Lý Thường Kiệt vẫn phải khép nép Dạ
đó Bởi vì ông Lý thầ Kiệt gọi em lý đ thành là nghĩa
phụ đó em chỉ cần tìm được cái điều đó Và em đã qu được thành công vai ông Lý
Đạo Thành và em được quy chương vàng quy chương vàng toàn quốc ở cái vai diễn
đó mà cả hai vai diễn chắc cho em nói về tâm linh một chút xíu Dạ em đóng Nguyễn
trải mỗi được Nguyễn trải đang diễn cái thì nó có vấn đề trên sở cắm ngưng không
được diễn đến chừng mà được Diễn lại Diễn lại thì em xỉu ở trên sân khấu bởi

00:13
vì em nôn em mừng quá em được đóng lại cái diễn đó mà sáng đó phải diễn lại cho
hội đồng xem em không ăn sáng mà em sợ em đuối nên em ăn có chút xíu em uống xê
vô cái nó xót ruột nó làm cho cái hơi của em không lên não được Hên quá em
không đứng xác em đứng em chú nhũi rồi thì em đứng ở đây cái tự nh nhưng em vẫn
bình tĩnh Xin lỗi anh Lộc xin lỗi hết tất cả mọi người có em xin lỗi đạo diễn
xin lỗi hết tất cả mọi người và em ngã cái đùng ra chư em nó quíu lại vậy nè Dạ
rồi xong xui mọi người đánh dầu và em tiếp tục diễn
là đó là đợt Diễn lại lần thứ nhất Ừ đợt Diễn lại lần thứ hai em đi mua bánh xèo
cho mẹ em Em đang chạy taxi nó quay ra em té
cái rầm và nguyên cái chân của em nó bằm bằm đen và em mang cái đôi hài vô không
được mà tối đó em phải diễn một tuần năm xuất ở tại nhà há bếnh thành của Nguyễn
trải đợt thứ nhì em mang cái chân vô không được cho em phải cắt cắt cái đôi

00:14
dài cho nó nở cái cái cái cái miệng cái miệng cái miệng dài ra rồi em mang và em
lấy thun em ràng lại nhưng không hiểu sao em ra em D đứng lên ngồi xuống em
không hề đau chứ ở trong em đau vô cùng đau lúc đó là sức thần rồi đó Dạ em đau
vô cùng đau cái em nói Ủa tại sao Vậy mỗi lần mà diễn lại lại có có việc thì
hóa ra em được diễn lại thì gần nhà em Nhà em cũng trên đường Nguyễn trải và
gần nhà em có chùa Lâm Tế và em đã từng có một lần em đi vào chùa B em là phật
tử em hay đi chùa ở đó và tự nhiên em vô em lại Đức TH ca em lại quan âm em lại
gài Địa Tạng xong em xoay qua em nhìn cái em lợ em đứng em nhìn thì em thấy
nguyên cái bản là thừa chỉ giáng nghị đại Phu Nguyễn trải khai Quốc công thần
tay em nó rung nó rung mà óc em nó nổi lên hết á và em quỳ em lại ở đó Và em
lại xong như có một cái gì Linh th Dạ em lại xong em nói Ông ơi con không ngờ là
con ở đây Nếu đây là duyên của con thì con xin được cúi lại ông cúi lại ông và

00:15
Nếu ông thương con ông cho con được diễn lại ông cho con được gặp lại ông Nguyễn
trải này lúc đó em mới có ba mấy tuổi à Em còn em còn xng sức lắm Ừ thì em lại
xong lúc đó có có một cái nhà báo trẻ đi theo em à Khoa nó đi theo em thì em lại
xong em ngước lên em gặp hai cái cô đó cũng lớn tuổi à hủ Châu đó hả con Dạ
thưa chào cô Cô là chắc Nội của Nguyễn trải đây Trời ơi Lại thêm một chuyện nữa
Lại thêm một chuyện nữa cái em nó Dạ thì
cô mới nói rằng là cô là đời lâu lắm rồi
đời đờ đờ đời sao sao sao này lâu của cụ
cô xin nhà chùa ch được thờ cụ ở đây bởi vì chùa nằm trên đường Nguễn trải Dạ và
cụ mà Ai mà thi về văn hay cái gì lên sinh cụ là đều được việc hết con nghe ồ
là xong em biết cái đó em cám ơn rồi em về khi mà em rồi sau này nhớ mấy cái vụ
tai nạn như nãy em kể thì em nói Ồ hó ra là tại vì mình không quay trở lại

00:16
và em quay trở lại em quay trở lại ông ơi con được diễn rồi con xin lỗi và em
quỳ em lại em dâng Trái Cây và em diễn không còn gì nữa hết dạ không còn gì xảy
ra với em nữa hết Ừ rồi một lần em đi ra Huế ủ em đi ra Hà Nội Em muốn đi Yên Tử
em đi Yên Tử thì trên đường từ Yên Tử Quảng Ninh rồi em đi về em ngủ suốt bị
em lên núi r em cũng hơi mệt em gồi trên xe em ngủ Xuống tự nhiên đến cái chỗ đó
cái phát em giật mình vậy em xây qua Em dòm em thấy Đền
Đô cái em nó ế có mà em đi Cái chến đó là tất cả những cái gì mà trên mà về
lịch sử những cái di tích là em ghé vô hết em vô em tìm hết thì em nói ê ê ê em
ơi em ơi quẹt vô đây chùm anh thì em vô thì đ đền Bát Đế Dạ là của nhà Lý chị là
của nhà lý thì em bước vô thì đi thẳng vô chút xíu nữa thì vô ngay đền bác
đế nhà lý thì có chín đờ vua mà lý chư hoàng thì không có được công nhận nh cho

00:17
nên không được để vô Bát Đế Thì trước khi vô thì bên đây là có đền cá Quang
nhà Lý Em bước vô em vô em thấy ngay chữ Lý Đạo Thành chị ừ gây gây cái cái cái
nguyên cái bài dị và ở trên này có cái tượng của ông nguyên cái chữ dưới là
Thái sư Lý đầo Thành cái em đứng em nhìn
vậy nè và Thế là em lại em lại trối chết luôn D em lại em lại liên tục em lại
hoài em lại chỗ đó và em con người em nó
nó ngộ lắm em hưng phấn lắm giống như em
ủ em gặp lại được một cái gì á Ừ cái các em ngồi suy nghĩ Ủa kiếp trước không
biết em có phải là người hầu một cái người hầu dâ trà cho ông Nguyễn trải hay
là dâ trà cho ông Lý Đạo Thành không Ta không biết có phải ha không ta Ừ đó và
em cử lại và em chăm trà cho ông rồi em đ đi qua bên đền em lại tám vị vua xong
em lại quay trở lại em lại ông một lần nữa và em đi về em nói Ủa Đáng lý nếu em
ngủ thì em đi huốc luôn rồi nếu em đang ngủ trên xe Em Đ hố Dạ Giống như em giựt

00:18
Bình em Vậy à Dạ đó thì một cái điều đó thì em
nghĩ hồi xưa thầy Bá có nói thầy Bá thầy bá thì ít khi nào mà nói những cái chừ
này lắm nhưng Càng về sau em có mời thầy Bá vô nói chuyện với em với học trò em
thì B thầy Bá có nói con à Trên đời này tất cả các vai diễn nó đều là cái duyên
của con hết Ừ Tự nhất là có lẽ thầy Bá bắt đầu thầy bá cũng lớn tuổi thầy bá
cũng ngộ Dạ thầy bá cũng ngộ và thầy Bá nó
một cái sự chân thành một sự hiểu biết của con cộng lại nó sẽ ra một vai diễn
hay đó con à Ừ các em nói dạ và cái đó là tâm chỉ của em dạy cho học trò em sau
này thì đó là hai cái vai diễn Nguyễn trải và Lý Đạo Thành là hai cái nhân vật
sử giúp cho em cảm thấy nó nó nó nó nó hưng phấn cuộc đời này lắm nó đẹp lắm và
cảm ơn lọc lắm Ừ Dĩ nhiên là em phải có cái gì đó anh Lộc ảnh mới tin ảnh giao

00:19
cho em ừ đó chứ không phải là nếu mà em mà mà mà không có nghề thì chắc anh Lộc
anh không có giao đâu đó nhưng đó cũng là một cái tấm lòng của
một người anh đi trước Dạ À đến với em ở
hai vai diễn này đều là ông Lập đạo diễn
cả mà ông Lộc á Thì ổng không phải nghề chính của ổng là đạo diễn Em thấy không
Cho nên á Chị vừa rồi có làm một cái cuộc mà Cho lục ch tiên gặp Kiều Nguyệt
Nga đó Dạ buồn cười lắm ông Lộc là ổng ổng nói rằng Ổng thấy là rất khó tự
nhiên là cái vở đó đó là mấy bà súm nhau dính bầu hết ổng cứ dựng lên diễn được
vài ba đoạn cái thay người khác cuối cùng là Lộc nói là thay Quế Trân thì Quế

00:20
Trân cũng sợ là mình diễn lai mà Rốt cuộc thì ông Lộc ổ nói phải thú thật là
mấy bạn này Mấy cô này là con cháu Quế Trân Trinh Trinh gì đó là con cháu hết
nhưng mà Lộc không muốn lộc muốn là nó là kịch Dạ và á Lộc nói cái này mà người
ta cười quá chừng nè lọc nói trời ơi cái cô tiểu thơ Kiều Nguyệt Nga đó là Quế
Trân phải làm lại Bởi vì Quế Trân là cười khanh khách xong rồi cười hở răng
thì lọc phải đi theo không hở răng không
hở răng tức là ông đạo diễn này ổng phải lo nhiều vụ quá nhưng mà trong đó Chị
nói thiệt chị cảm động nhất là vậy khi Lộc nhắc tới Đình Toàn Lộc nói là trời
ơi cái đoạn tối nào ra đình toàn mà nó tương tác là nó nghĩ ra nhiều điều hay
lắm Nó là rất là linh hoạt kia Trong thâm sâu chị thấy cái điều đó nó quý là

00:21
bởi vì sao tại vì bây giờ là Dẫu mình muốn nói như thế nào thì yc ai đang là
chèo chống nhiều nhất y cá cũ cho nên chỉ thấy một cái sự nó cũng khách quan
nó cũng thanh thản nó cũng vui và tự nhiên hồi nãy giờ chị
nghĩ có ai viết về 30 năm tình bạn đó chưa em cô Minh Ngọc có viết một cái bài
báo nhưng mà không có sâu em với ông Lộc
á về nghề mà bước ra sân khấu một cái là không phân biệt ừ còn ở trong thì mỗi
anh mỗi người một tánh nhưng mà Nhường nhịn nhau cho nên mới nếu như em mà tham
vọng á là em không có ở y Cup lâu đâu Dạ
em không ở bởi vì những người cùng ngang với em với anh lọc đi hết Ừ đó không
phải là họ vì tham vọng họ đi không phải
nhưng mà có những cái có nh có những cái không hợp thì Hoặc là họ muốn mở tương

00:22
lai của họ hơn để họ đi họ ra họ làm sân khấu của họ này kia nọ Nhưng chắc có lẽ
em sống hơi Xưa Chút xíu em làm ở đâu là
em em trung thành chết chỗ đó h Dạ trước
idc là em diễn tại nhà hát Hòa Bình cũng
suốt gần 10 năm trời Ờ em ở Yên và em về idc là em ở Yên indic 27
năm Dạ có là cuộc đời em không có nhảy á Em chỉ Kim Cương 4 5 năm Ừ rồi em qua
nhà hát hoa bình được khoảng gần 10 năm và tới yc Dạ đó nó là như vậy còn còn
giờ nhắc lại cho nói là cái vở tiên Nga mà có bầu ông là ông đụng đến cái vở nào
là diễn viên nữ của ổng là có bầu Chị ơi ổng dựng giá Hương là con dân cha nó có
bầu đó cho nên giờ ổng dựng qua tới tiên nga nè con Lê Phương có bầu rồi tới Lê
Khánh đó đó Cái vì vậy đó chị ổng đụng vô Ai là người đó có bầu dạ như vậy
Người nào mà hơi khó sanh con phải cho vô đóng trong cái vở ông ông Lộc ổ dựng

00:23
với lại chị cũng có cảm giác vậy nè có cảm giác thôi nha Có khi nó không trúng
cái vai mà trải Dạ Dạ thì chị cảm thấy trong tâm sâu là Lộc cũng thích cái vai
đó chứ không phải không Dạ có lần Lộc nói như thế này em nói thật với
chị vừa mới nhìn một cái là em thấy cái dáng và cái tác phong của ông Hữu Châu
là phải là Nguyễn trải Dạ em không được dạ tức là Cái ông đạo diễn á là ổng cũng
thích lắm nhưng mà ổng thấy ra cái điều đó Dạ chị không có ngờ là hôm nay biết
được thêm nhiều cái chuyện quá hay dạ và một trong những cái điều mà em dạy học
trò về tiếng nói sân khấu á Dạ là không phải nói dạ có khi là cái khoảng lặng
giữa cái chữ anh ta Dạ đó mình đâu có nói được cái chữ của vô đó Dạ dạ mà nó

00:24
nó chở biết bao nhiêu là lao động nghiên cứu của
em chị thấy cái bài học đó nó hay quá mà chắc là em dạy học trò cũng chú ý những
cái không phải chỉ là tiếng nói sân khấu
trong cái kỹ thuật biểu diễn Dạ chị Hạnh có thấy rằng là những lúc mà mình không
nói gì hết là những lúc mình nói nhiều nhất đúng rồi và khó nhất Dạ Thế thì tiế
nói sân khấu không phải là nói ra lời mới là tiế nói sân khấu mà là cái
cũng là tiế nói sân khấu Dạ hoặc là k cũng là tiế nói sân khấu như không
phải ho ho nào cũng giống ho nào đó là ho xuyển Ừ ngứa cổ
Ừ đó là bị lao phổi thấy là cái mấy cái đó không có phải đơn
giản tất cả các em diễn viên trẻ phải biết một điều rằng người ta bỏ tiền ra

00:25
mình đang ăn cơm quầ áo mình đang mặc tất cả mọi thứ tiền nuôi cha nuôi mẹ
nuôi vợ nuôi con đều là tiền của khán giả Thế thì khi ra
diễn phải có vát óc mà cho nó đúng dù là cái tiền mà khán giả mua vé vô xem tụi
em rẻ lắm D đúng nó rẻ lắm quá cực luôn nhưng mà tụi em là như vậy đó có lẽ vì
tụi em như vậy cho nên đến bây giờ tụi em gần u 70 mà khán giả vẫn thương Thành
Lộc khán giả vẫn thương hủ Châu vân vân một số anh chị Chắc có lẽ là như vậy cho
nên chị có biết trong bí mật về lị Chi Em nói thật Không một ai có thể đóng qua
một cái lớp này ở ông Thành Lộc Đó là cái lúc mà Tạ
Thanh bắt buộc phải nói với thần Phi Nguyễn Thị Anh là phải giết cho bằng được

00:26
dù là rất khâm phục Nguyễn trải Ừ nể trọng tà Nguyễn trải nhưng phải giết
phải giết vẫn phải giết cái hay của cái vở bí mật M L Chi là ở chỗ đó cái ác nó
công nhận cái thiện nhưng nó phải ph diệt cái thiện và ổng ổng nói xong và
ổng Ổng lấy cái hơi lên hen xuyển chị có
biết nhà hát Bến Thành bự lắm mà ổ dẫy ổ dẫy như cá lóc dẫy vậy đó Mà hen xuyển
mà nó làm ổ Dy vậy nè mà xong xui là tụi mấy đứa
mà đóng vai Đinh phúc với đinh lăng á Kỳ đợt đó là không biết Đại Nghĩa hay Đình
Toàn hay là Thái Quốc hay là trung dân Em không biết mà phải kẹp cái cái cây
trăm vô Bở vì người hang xuyển đó khi lên cơn thì phải kẹp cho cô thôi họ cắn
lưỡi Ừ và khi mà đưa họ vô em đứng em nhìn vậy nè em nó ở đâu ra một cái lực một

00:27
cái sức nhậ cái đó nói một cái kiểu đơn giản thôi
không phải là ổng diễn cho khán giả coi mà ổng diễn cho chính ổng ổng diễn
cho tổ Coi mỗi ngày có ba tiếng đồng hồ ổng diễn cho tổ coi đó và ổng diễn cho
chính ổ cũng giống như em em diễn cho chính em em diễn cho tổ
coi cho nên em nói thiệt không một ai đóng được cái lớp đó chắc chắn một điều
luôn Ừ bởi vì cái đó là nó nó nó nó đầy kỹ thuật chị à Dạ nó đầy kỹ thuật luôn
nhưng mà kỹ thuật được nâng lên thành ra là đời sống rồi mà cái kỹ thuật nó giỏi
ở chỗ là người ta Coi người ta thấy đó là thật Diễn viên giỏi là diễn viên diễn
có kỹ thuật nhưng phải cho khá giả thấy đó là thật chứ không phải dễ bị giả nó
xê xức nhau có chút xíu à Dạ mà cái giỏi hay không giỏi là ở cái chỗ đó ừ đó Tại
sao mà có những người mà chỉ đi coi giữ Sao họ giữ bên ngoài không họ không có

00:28
bên trong Ừ họ Phong bạc quá dạ đó Dạ đó còn có những người họ từ bên trong họ
toát ra Ừ và cái đó cũng là những cái mà
em truyền đạt em dạy là học trò của mình Dạ em muốn phải từ bên trong tất cả các
học trò của em cái bài học đầu tiên là em đều cho coi cái clip của ngoại bệ Nam
diễn lá sầu riêng và từ giả sân khấu hết á Ừ em kích tụi nó phải rớt nước bắt
trước hình ảnh này Ừ mà đứa nào mà em địa qua mà em thấy có cảm động có rớt
nước mắt là em nói Ok Được mấy đứa này dễ dạy ừ dạ Ừ đó và đó là những cái buổi
học đầu tiên là em bắt buộc phải cho coi cái đó em bắt buộc phải cho coi cái đó
còn nếu nó dững dưng thì khác ạ Ừ Dạ ông thầy bá em hồi xưa nói đánh động con à
đánh động có nghĩa là lúc nào cũng phải để cái này đánh động và cô Trân em là
cấm tuyệt đối đi ra đường mà đi C Cờ khơi C khơi phải để ý đến độ em bây giờ

00:29
cũng thành thói quen em cũng thành một cá của em chạy đường em thấy gê lộ phải
em nhều chuyện em ngừng lại em coi mà mấy cái đó là em dạy học trò là phải
nhấn trọng âm chị Hạnh có biết trong tiế đó s khó phải có nhấn trọng âm mà những
lúc mà cãi lộn Mình để ý ngoài đường n yếu mà cãi lộn nhiều những lúc mà cãi
lộn chửi lộn nhau là trọng âm được Nhấn nhiều nhất Dạ nó rõ nhất Dạ nó rõ nhất
đó tụi con tụi con muốn đi tìm trọng âm thì cứ đi coi thấy người ta gâ lộn cứ
đứng lại coi đi Không phải mình nhiều chuyện đứng lại coi người ta nhấn trọng
â Trời ơi Dạ đó qu là ha em còn đạo diễn á thì em còn cực hơn
nữa phải không Dạ dạ em giống anh Lộc là
hai anh em hai anh em tụi em là không có học đại học tụi em là trung cấp diễn vi
kịch nói ừ Dạ anh lọc học trước em 4 năm
cái năm mà anh lọc tốt nghiệp là cái năm
đó em vô năm thứ nhất anh lọc năm thứ tư
em năm thứ nhất Ừ thì sau này mấy anh em Anh Lộc thì làm việc với biết bao nhiêu

00:30
đào diễn N và anh lọc dựng và em cũng thế ừ một cái đứa em sao thì em là cũng
là việc người này làm việc người kia làm việc người nọ và em Em Học Với lại hồi
xưa dù tụi em học trung cấp nhưng tụi em có những lúc được ngồi học cùng với đạo
diễn khi mà các anh Đạo diễn trả bài thì tụi em đóng cho các anh Đạo diễn đó và
các anh Đạo diễn trả bài cho thầy cô thì tụi em ngồi tụi em được nghe Dạ vô tình
tụi em gián tiếp được học đạo diễn chứ em không có qua trường lớp đạo diễn nào
hết á em cũng giống với anh lọc vậy đó Và em em dựng cũng
nhiều chị coi duyên thể mấy lần luôn á và lần nào cũng cảm động quá dạ Ừ Dạ
Thực ra đó là chị nghĩ cái năng khiếu á thì nó phải có Dạ rồi truyền thống gia

00:31
đình và càng là có Dạ tuy nhiên chị vẫn nghĩ là cái sự công khó công kỹ mà mình
nghiên cứu rồi mình rèn luyện đó kể cả rèn luyện cái cảm xúc nữa chứ không phải
chỉ là kỹ năng thì chị thấy công quá xá là công Dạ
chị cứ ngẫm nghĩ vậy nè có ai biết về câu chuyện mà những cái người nghệ sĩ
sau năm 75 Họ xây dựng được một cái con đường nghề của họ dạ Có ai biết cái đó
không tự nhiên Chị ngồi Chị nghĩ nghĩ Hồi chị cũng tiếc xong rồi cái chị nghe
em nói cái chị nghĩ Ủa tất cả những cái bài mà em giảng đó Dạ có ai ghi lại
không Tại vì á người ta ghi thì bây giờ cũng có thể là người ta hack người ta ăn
cấp cái bài của mình Dạ nhưng mà có ai người ta bí mật người ta ghi lại á nó
cũng hay lắm Dạ chị có một lần chị nghe Chị Bạch Tuyết Chị nói là Quái Kiệt Ba

00:32
Vân dạ Thì hồi chị thì chị coi Chú Ba dân nhiều Dạ thì chị Bạch Tuyết Chị nói
vậy Bao giờ chú Ba dân ổng cũng yêu cầu là xây dựng một cái nhân vật sống tâm
trạng Sao cái tác phong cái cử chỉ cái hành động cái suy nghĩ của nhân vật đó
như thế nào Dạ thì chắc hồi cụ là không có Stan lsky rồi Không có gì đâu nhưng
mà cái cảm của nghề nghiệp và cái kinh nghiệm đó Thì em thấy là em học với lại
thầy Đoàn Bá Học với lại cô Tường Trân này kia cũng là một cái giai đoạn quý
lắm phải khôngạ cực kỳ quý em hạnh diện em tự hào Em là học trò
của đạo diễn đàn bá đạo diễn tượng Trân em tự hào

00:33
lắm em là nghệ sĩ ưu tú rồi TH bá cũng là nghệ sĩ ưu tú rồi em mời về em mời
thì bá về nói chuyện với học trò chị hảnh có biết em ngồi trước thầy thầy
thầy em ngồi đó em chỉ ngồi có nửa mong không bao giờ em dám ngồi hết không bao
giờ em sợ lắm em cực kỳ sợ thầy em em cứ ngồi vậy nè Mà lúc n Em tên tuổi rồi à
dạ V em cứ ngồi vậy Và Thầy cứ nói chuyện nói chuyện xong xui một hơi cái
thầy cứ như Hữu Châu đây như Hữu Châu đây thì mình cũng vui lắm bị được thầy
khen nhưng mà tới chừng một hơi cái thầy thầy nói mà thầy nói mà thầy thầy thầy
thầy thầy tu tràng nó Cái thằng này Cái thằng này trời ơi Chị biết không em sung
sướng lắm Ừ em sung sướng lắm th n Trời ơi mình Bây giờ mình mình 50 tuổi à mình
50 tuổi rồi mà thầy vẫn kêu thằng này thằng này trời em sướng vô cùng và học
trò nó ngồi ở dưới mà thầy ngồi ở trên mà chị Hạnh biết em bò á em bò em lén
lén lén L Em Châm trà cho thầy em Sao em để đó em Thục lùi lại em nghĩ

00:34
cái cái cái châm trà này em chưa có đủ mà cái Ơn Thầy em dạy em Thầy em dạy em
nhiều cái thầy cô em dạy tụi em nhều dạy cái
cách sống nữa chị ơi Dạ đúng rồi dạy cái cách sống nữa chứ không có phải là chỉ
về chuyên môn không đâu Ừ mà thầy Bá giỏi lắm thầy Bá với cô Trân giỏi lắm
giỏi vô cùng mà không hiểu sao có lần Ông Lộc có hù nay thầy Bá coi ở dưới
nghe bí mật l chi ông cũng sợ được nói em mà ông đọc có phải học trò thầy Bá
mặc dầu là thầy bá cũng có vô cũng nó nói chuyện các lớp này lớp
kia nhưng mà trực tiếp dạy thì chỉ dạy lớp em với lớp chị đầm Loan thì ông Lộc
ông cũng khớp bữa đó tại B đi coi ông Lộc mời ông Lộc cũng khớp V Đọc báo em
nghe báo em nghe Cái tay chương em nó kỳ lắm đm như máu nó không ra nó cứ quíu
quíu quíu quíu và em cứ ra em cứ em Trời ơi em ra em Sợ thiệt em sợ thiệt và

00:35
một trong những người mà em ao ước được là ở cái tuổi
này em không biết đến bây giờ có hai người đi Em có biết được cái cảm
giác hai người đó khi đi coi em diễn bây giờ Cái tuổi này Chín Mùi rồi thì cảm
giác của em khi mà biết hai người đó ngồi ở dưới là sao ta đó là cô ruột em
và đó là thầy em ừ đó điều em ao ước em chứ không biết được cái cảm giác em chỉ
biết cái lúc mà cách đây em mới có ba mấy tuổi thì thầy Bá đi coi và sau đó
hai mươi mấy năm nay thầy Bá không còn đi coi em nữa Ừ mà bây giờ là cái tuổi
của em là cái tuổi Chín Mùi nghề rồi Ừ đúng rồi giờ tuổi nế như mà bây giờ mà ở
dưới mà là cô Thanh Nga ngồi má ba em là cô Thanh Nga hay thì bá em ngồi ở dưới
không biết em sao ta Ừ không biết cái đ Có khi nào em hình dung và hồi đó đó Cái

00:36
lúc mà má ba còn sống á là em đã có diễn chưa dạ chưa dạ chưa dạ chưa em Ngồi
cánh gà em Em nói chung những đứa con nhà nồi chị Dạ những đứa con nhà nồi như
anh lọc như em Ừ những đứa con nhà nồi có một cái nhìn có một cái linh
tính có một cái cách diễn có một cái kiểu diễn
mà Dạ nói xin lỗi là các bạn đồng Trăng lứa nó hơi khác một chút nó không giống
tụi em ừ bây tụi em là con nhà nồi nói thẳng là tụi em có cái khác là tụi em là
Dạ cái nhà nồi cái nhà nồi cho nên tụi em ngồi cánh gà mà nó có những cái nó vô
máu tụi em rồi Ừ cho nên có những cái em xin lỗi có những vai là em phải tìm còn
có những vai nó vô em hồi nào cũng hay Dạ em đọc t bạn đúng một lần rồi thôi em
lên sàn Em tập và nói vô em hồi nào không hay quá là dạ nó vô vai hồi nào

00:37
không hay đó là đó là như vậy đó chị quán chiếu Dạ cái sức truyền dẫn Dạ em
không hiểu Nó nó nó nó nhập vô bình hồi nào không hay cho nên và mình cứ làm
Mình cứ làm dạ mà Chị coi cũng nhiều vỡ của má ba kể cả thoại kịch nha em hồi đó
có những cái bữa sáng chủ nhật á Dạ là không phải cải lương Chị cũng đi coi
thoại kịch chị thấy cái gì nó ra cái đó Nhiều khi chị đi coi cái chị cứ suy nghĩ
vậy nè thầy của cô Thanh Nga này là ai Chị cứ tự hỏi vậy đó Hồi đó chị trẻ lắm
chị cứ đi Coi chị cứ đi theo vậy đó Dạ rồi Hồi lúc đó em có cái ý thức gì là
trong những cái mình suy nghĩ và những cái mình diễn cái nào là mình có nhập
cái của má ba vô không Em học ở má ba là không có ráng trong lòng mình trong tim
mình trong tâm mình hiểu biết của mình đối với diễn cứ vậy cứ vậy hài là nó

00:38
khác nha hài thì có những các em phải over lên có những loại vở những cái cái
loại vai mình phải over lên nhưng cũng không ráng cái Over là mình để ng một
bên nhưng tất cả mọi thứ là không ráng Không Ráng thật dạ dạ thật và đẹp thì ở
ma ba trong cái vợ thái hậu dư vă Nga đó
là ấn tượ mãi vì lúc mà má ba diễn đó là em cũng đã 14 15 tuổi là má ba mất B ba
mất thì cái cảnh mà bị bắt cóc Ấu Chúa và
dân chúng Vô Đề nghị với Thái Hậu D Văn Nga nên truyền ngôi lại cho Lê Hoàng Ừ
thì thái hậu mới là mời tất cả các vị về để ta tính lại thì mọi người rút ra hết
thì nhạt lên má ba em mới bước ra tiền sân khấu thì lúc đó là bắt cóc ố chúa là
cảnh buồn rồi vua Đinh đã mất rồi và đang có chiến tranh Tống bắt đầu xâm
lược thì ma ba mặc Nguyên áo đ dạ mặc Nguyên áo già đen Em không hiểu là không

00:39
có học trường sơ khấu như em mà được các bậc tiền bối trên dạy và cái cảm xúc gì
một cái suy nghĩ gì mà b Ba em làm được cái điều đó chị biết tất cả những người
nữ nhất là những người mà ở trong Cung Cấm là họ học về ghi lễ về trình thức
thì họ phải uyển chuyển mà ừ họ phải uyển chuyển thì vua mới yêu vua mới
thương chứ Ừ nhưng mà sao B đưa ra tiền sân khấu xong mới quay ngược lại để bước
lên sân khấu để mà cầm cây gươ và quyết định trao ngôi
bước ra tiền sơ gấu quay lại chỉ biết hai cái vai cứng ngắc em cảm giác một
bên á là gia đình họ Đinh một bên là non sông đất nước bây giờ làm sao đây trên
cái đôi vai của cái người đàn bà này em nói Tại sao mà hồi xưa họ diễn đến như
vậy ta Ừ thì sau này em cứ nghĩ vậy thôi Em nhớ hoài mà em không hiểu được lắm
Sau này em lớn lên lớn lên em làm nghề bắt đầu em nhớ em cồi nhớ lại nhớ lại nó
l như vậy thì chỉ cần một tích tắc đó thôi

00:40
diễn viên giỏi người ta mới Dạ đúng rồi Dạ thậm chí đạo diễn cũng không có
truyền được cái cái cái Dạ Và thậm chí Theo em nghĩ Thậm chí cái chỗ đó bá Ba
em nhiều khi cũng không có suy nghĩ tới nữa tự nhiên bị nhập tâm vô và đó là như
thế chị nó dẫn đi và có chị khi mình vô một cái vai quá hay cái vai nó dẫn mình
đi tự nhiên mình đi đúng con đường với trạng thái tâm lý tình cảm số phận của
nhân vật luôn mình nghĩ đúng luôn chị đúng là mình sống
Dạ và những cái điều đó nó giúp cho em học Ví dụ như em nói Ủa tại sao lại như
vậy mình phải nghiên cứu mình phải tìm Ủa mà cái này tìm Tìm nổi không Tại sao
lại tìm ra được như vậy Cái Thế qua tới cái tiên nga tới cái tiên nga cái ốm
Đông da võ công đóng vai vỏ Công cái dương tử trực nó chửi là lương th Thành
đóng chửi xong em bật ngửa em té té xuống thì em nói nếu bật ngửa té xỉu thì
nói chuyện bình thường Ừ thì đang cửi t đứng nghe nghe xong làm cái rầm xỉu nó

00:41
còn gì đ diễn dạ đó mình đừ có diễn cái kết quả mà mình phải diễn cái quá trình
dẫn tới cái xỉu chứ Ừ thì phải tìm ra cái đó thì má ba em diễn vậy đó cho nên
Ủa Nếu vậy thì mình phải diễn vậy các em
gọi điện thoại cho chị bác sĩ Mai là cái chị bác sĩ của gia đình em và cũng là
chị bác sĩ Mai tro bệnh viện Nguyễn trải Chị thương em lắm Chị nói chị Mai ơi có
trên đời này có cái chuyện nào mà Bị chửi nhiều quá mang nhục rồi cái bị
huyết áp lên rồi vỡ tim chết không Chị có ừ
bị độ kho h dạ kêu đó là bị đột quỵ đó em à Thế thì máu không dồn lên não kịp
nó đứt mặt máu và bật ngửa rồi chết liền tại chỗ hay là sao Chị có khi chết liền
tại chỗ nhưng có khi mấy ngày sau mới chết cái nó Dạ chắc không chị Dạ chắc
không chị chắc và khi mà cái hơi lên thì
thì em phải làm sao bắt đầu nó méo tự từ Mặt em nha người ta sẽ bị méo từ từ đó

00:42
là những cái tín hiệu ừ cái nói Dạ cảm ơn chị xong khi dở sách Chuyển lục vươ
tiên ra coi thì võ công bị chửi 3 ngày sau chết Dạ thì đúng v là hồi đó là đã
có đột quỵ rồi Cái Thế là em nghiên cứu không lẽ thằng Thành nó chửi em cứ nhìn
về hoài không được cho nên bắt đầu thằng Thành nó nói Văn Bền ngẫu á chị Nó ngăn
Nó những cái chỗ mà nó những cái chỗ mà nó những cái chỗ mà nó lặng nó không nói
thì em bắt đầu em diễn cái mặt em méo và em
bắt đầu em rung một bên Dạ em r bên D có nghĩa là nửa Dạ nửa bên và khi cái câu
cuối cùng của thằng Thành em quất cái tay lên một cái em té em té xong cái em
nói té xấu quá té xấu quá bắt đầu em về em lấy cái mền em lấy cái mền nhà em em
quấn lên người em thì bây giờ té làm sao
cho Bở vì như em tuổi của em em bật ngửa vậ là chết em luôn Em thnh là em độ quỵ
thiệt cho cho nên em phải lấy cái mền và quyết định là khi mà em té thì em tung

00:43
hai cái tay áo em và cái vạt áo lên trước để cho khán giả bị gạt cái giạt áo
và cái tay áo khán giả không thấy em ngồi xuống và em ngã ra Dạ đúng rồi cho
nên khán giả thấy em ngả cái rầm xuống vậy Thật sự là em ngồi xuống em mới ngã
chứ không là ngồi cái bà bác sĩ Mai nó đi kiếm em thiệt á đó xong em cảm ơn chị
mai quá trời luôn và đoạn đó em về em sướng em sướng quá sướng luôn và em thắp
cây nhang lên mơn má ba nhiều lắm nhớ lại hai Dạ em nhớ cmm ơn B ba nhiều thì
có những cái cái nghề này chị không cần mình không cần mình học trường lớp không
cần mình học lý thuyết đâu mình cứ nhìn bạn diễn chính là ông Lộc ông diễn nhiều
cái em phải học chứ Vậy hả Dạ cũng có chứ chắc ổng cũng học em Dạ không Nó nó
nó phải có những cái sự mà gọi l là ồ sao ổng diễn chỗ này hay quá ta ví dụ
như thế thì ồ cái chỗ này à À ừ Dạ nó phải có chứ gì vì bạn bè anh em với nhau
diễn chung với nhau phải có cái Học qua học lại với nhau thì mới Thuận Thảo mà

00:44
làm việc biết bao nhiêu năm chứ Ừ đúng rồi Đúng là tôn trọng nhau em như vậy á
là những cái mà em em test học trò là em
thấy là dễ dạy rồi cái bạn này nó có cái năng thiếu hay gì đó rồi em dạy em thấy
tình hình sao chị nói thiệt chị có cảm giác chung nha có khi trật Tại chị không
phải trong cái nghề nhưng mà chị thấy các bạn bây giờ chắc ít có nghiên cứu
lắm rồi Các bạn cũng cảm xúc nó có đi đến cùng không nhiều khi nó chạy xô chỗ
này nó đi làm chỗ kia dạ cái đó là đúng chị à Cái đó mà cô không trách tụi nó
được tại vì bây giờ mà thông tin về để mà quảng bá về gương mặt tụi nó dễ lắm
nó nó quá dễ cho nên lúc nào em cũng nói với tụi nó một điều rằng là em nói tụi
con ơi tụi con để cho khán giả biết tụi con dễ
lắm dễ vô cùng chỉ cần lên YouTube mà làm quay này quay kia là người ta biết

00:45
tới à Nhưng mà từ người ta biết mà đến người ta thích là khó vô cùng khó nghe
dạ mà người ta thích là một chuyện nhưng mà người ta thích mà người ta phải bỏ
những cái nơi chăn ấm nệm êm để người ta
đi ra ngoài rạp người ta gặp tụi con cho bằng được lại càng khó nghe Dạ và đến
chừng người ta yêu tụi con rồi nhưng mà để cho người ta phải tôn trọng con nó
cực kỳ khó là một nghệ sĩ để được tôn trọng đó là cái khó nhất trên cuộc đời
này Ừ Thế tụi con muốn cho tụi con được tôn trọng thì tụi con phải có một cái
quá trình tụi con phải sao Chứ chứ không
phải là vô đây muốn làm gì làm đâu không Dạ cho nên
Ờ em muốn học trò em nó nó nó vậy nè bữa nay em mới
nói em hay làm những cái chuyện mà từ thiện nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ bắt tụi nó đi làm
lắm D em kích tụi nó đi làm lâu lâu em nói ê ê ê mỗi đứa cho thầy mấy ngàn 5000

00:46
10.000 chỗ đó đem lại chỗ đó Xong xui cái thầy nó nghe thầy để dành được cái
tiền Thầy đặt 200 cái bánh trung thu nghe đi phát nghe con Dạ là năm nào em
cũng phát hết Trứ năm nào em cũng làm và em bắt Tụi nó làm như thế Em nghĩ rằng
là trước khi em dạy nghề em dạy tụi nó thương chút nè và học trò em nói được
một cái là trong lớp tụi nó thương nhau lắm không có phe Đảng và nó đi phim mà
cái lớp đàn anh mà biết đó là học trò Học cùng học thầy là bắt đầu mấy thằng
Đặng anh giống như mấy thằng gà vậy đó bọc mấy đứa em vô Ừ và mỗi lần nghỉ ăn
cơm vô đây với anh vô đây với anh tụi nó lớp này nó thương lớp kia nó không có
phân biệt gì dạ học trò em mười mấy lớp nó đều như vậy cả Ừ Mà đó là niềm vui
lớn nhất của em chứ gì nữa dạ dạ mà mà tụi
nó mừng cái là tụi nó chưa bao giờ em bị tụ người ta bắn vốn về tụi nó tụi nó đi
đúng giờ tụi nó đi quay đúng giờ tụi nó lễ phép tụi nó chào Đó là những cái mà

00:47
đầu tiên bắt buộc tụi nó phải có học trò
em chị Hạnh mà biết được đứa học trò nào mà chị hành nói chuyện v đó là lúc nào
cũng có chị Dạ đi đầu đúng rồi quay trở lại là em nói tới thầy Đoàn
Bá với cô Tường Trân chị nghĩ là có những người thầy khác ví dụ vậy chị thì
cùng một lưới với lại bà Minh Ngọc thì Minh Ngọc
tới nỗi hồi xưa đó là có bốn người chị nói một cái chuyện hơi xa chút xíu bốn
người bạn gái chơi với nhau mà đều ế chồng hết trơn Dạ đều ế dữ lắm luôn thì
là chị Hên Hên là chị dụ được một ông cái là đi tới nhà chị tết á là ông Phước
á Ổng mới nói là cái này anh lì xì cho Minh Ngọc nha Cái này cho Lý Lan nha cho

00:48
ngô th K C nh đi theo bà Hạnh đi đi lấy chồng điạ thì tụi chị đứa nào cũng mê
nghề hết nghề báo nghề viết văn bà Ngọc thì mê sân khấu Dạ thì trong những cái
người mà cô giáo của Hữu Châu Á mà bả khoe học trò nhiều nhất là bà Minh Ngọc
chị nó chị với bả cái bà cứ nói học trò tôi đó bà hu Châu Á Hồng Đào đó nhưng mà
Hữu Châu trước Dạ em có thường nghĩ tới cái bà cô giáo đó
không cô binh ngọc là kho tàng của em á Vậy vì thầy Bá với cô Trân là em sợ Ừ mà
em thương Ừ còn cô Ngọc là em vừa thương mà em vừa an ủi Bở vì
cô Ngọc cô Ngọc yêu cô Ngọc yêu rồi cô Ngọc yêu yêu yêu yêu sai đắm yêu cả cuộc
đời nhưng có thể nói hình như là cô Ngọc

00:49
yêu lớp tụi em nhất vì yêu lớp tụi em mà cô Ngọc bỏ một cái tình yêu Vậy hả Dạ
vào năm 82 á bỏ một cái tình yêu cái tụi em thương cô Ngọc lắm nhưng mà tự gì cô
Ngọc gần ngửi với em và em có những cái em không hề mắc cỡ là có những cái cô
cái đó là cái gì cô cái chữ đó là sao Ừ cô cô cái này là cái gì Cái này là Nghĩa
là nghĩa là cái gì đó cho nên cô cô mới giải thích cô mới giải thích cho em Dạ
và hầu như là cái lúc đó cái lớp em là hình
như là cái lớp đầu tiên của cô Ngọc á dạ và cô Ngọc cưng tụi em lắm cưng lắm và
tình yêu của cô Ngọc tụi em biết đám tụi
em biết hết mà có những cái tụi em không thích nhưng mà thôi cứ để cô vui bởi vì
tụi em không có sen vô với lại cô cô không có chăm sóc cô Thời đó cô không có
chăm sóc cái em tức quá có một lời em tức m nó cô cô cô ở đâu em cho nhỏ em

00:50
gái em nó lên nó đo đồ mayi cho cô cáo đầm bắt buộc cô phải mặc nha cô không
mặt em không nói chuyện với cô nữa Dạ kh lng nhỏ em lên đo và Mai cho cái áo đầm
mặc áo đầm đi khoe cùng hết trâu Mua cho tôi nè trâu cho tôi nè trâu cho tôi nè
Cái đó cô mặc áo đầm thấy Không thấy cô đẹp không là mặc được một thời gian rồi
cũng trở lại bụi bụi bụi bụi rồi L xè lè
xè Dạ đó như vậy đó còn cái vở Duyên thể là lâu lắm rồi hai cô Trò mới làm việc
lại với nhau và tâm sự với nhau rồi bắt đầu làm rồi nói chuyện rồi cái làm việc
qua lại trên Facebook nói chuyện xong cái cô về cô về th nói Cô ơi có những
cái em thêm vô có những cái là em làm thêm nha cô đều xin phép và cô có những
cái em cô sửa lại giùm em cái này cái này cái này ừ Dạ
thì em hiện giờ em đang có một cái ngôi nhà một cái ngôi nhà rất đẹp à cái nền
móng là thầy Bá và cô Trân Ừ cái nền cái Cái Móng là cô Trân cô ma than dung và

00:51
cô Ngọc là giúp em cất lên Ừ cất lên được một tầng hai tầng và em
dựa theo cái nền móng đó và cái cách cất
đó em cất lên được năm tầng sáu tầng bảy tầng Dạ rồi cô Ngọc với cô
Dung giúp em Ê treo cái tranh ở đây để bộ bàn ghế ở đây treo cái hình mày ở đây
gì gì đó trang hoàng cái ngôi nhà đó Dạ thì bốn người mà làm nên hủ Châu ngoài
gia đình em ra là Đoàn Bá Tường Trân Minh Ngọc Mai Thanh Dung quá hay trời ơi
chị nghĩ là nó nó hết sức là gọi là minh bạch đó Dạ là rõ ràng là mỗi một người
góp mà góp ở cái phần nào trong cái nghề
của mình hay quá còn cô Kim Cương là sao
cô Kim Cương là người ơn Dạ một người ơn
của em khi em mới ra trường thì em về cô

00:52
Kim Cương lúc đó gia đình của em sụp gia
đình em s sụp nhớ là có đi sửa xe đi bán báo bán báo là có liên quan tới chị Bá
Dạ đi bán báo thì em đi em về cô Kim Cương cái thời gian mà em hát Đoàn Kim
Cương em đi miền Trung đến 7 tháng 7 tháng trời không ngài miền Trung Ừ và
cái thời gian em diễn ở đoàn kiim cương là thời gian em hạnh phúc nhất Dạ em cc
cực kỳ hạnh phúc và cô Kim dạy ngoại bảy dạy tối những lúc mà trời mưa bảo khi
không hát Sơn bãi mà chị không hát được ngoại bảy hay trải cái chiếu á là tụi em
ngồi chung quanh Á ngoại bẫy kể chuyện mà những cái câu chuyện của các bậc tiền
bối Ngày xưa thì bây giờ em hy kể là cho học trò nghe em học được ngoài bảy cái
cách khóc thậm chí em học được ngoại năm sa đé nữa cuộc đời em Mừng cái là em
được diễn với những cái bậc mà đời ông nội em lẫn em được diễn chung với những

00:53
người đời ông nội em bà Năm sa đé có kỳ đó kỷ niệm 1000 xố lá s riêng tại nhà
quà bình là em được diễn với bà Năm Sa Đéc ngoà bé Nam cô Kim với bác Vân Hùng
dạ lúc đó cô Kim cưng em lắm Ừ cô Kim cưng em lắm Ừ thấy rồi thấy trước rồi Dạ
cô Kim cưng mà cô Kim thương em lắm cô Kim thì ăn hột vịt lộn cô Kim thích ăn
con em lại thích ăn trồng Hoàng cô chá chị Hai cô cháu đi ăn hộ vịt lộn
và cô K ăn con trầu vàng đưa qu em ăn Ừ và em không bao giờ em quên được cái
khoảng thời gian đó dù em đi 7 tháng thì nhà em vẫn có gạo vẫn có thịt vẫn có
đường vẫn có sữa và lương của em là do cô ba kim quang là em cô Kim Cương thì
đi Hát Tỉnh Lnh được dạ lãnh được đ 4 năm cử lương chị thay vì lương của mình

00:54
dụ như 10.000 thì đi hát tỉnh được lãnh th 40.000 lãnh được 4. tính phụ cấp
nhiều thứ vô Dạ Dạ Bở vì hát Sơn bãi thì đông hơn cho nên lãnh được thành là bốn
cử một cử có 10.000 là lương chí ở Sài Gòn Ừ đó nhưng mà khi ra đó lãnh được
bốn cử nhưng cô Ba Kim Quan cho em có nó
cô cô cô cho con lấy tiền con xài đưa em đúng 10.000 còn nhò bao nhiêu giữ l hết
không cho em xài để gửi về cho má em dạ thì cứ đến tháng là má em cứ tới ngay
trụ sở đoàn Kim Cương Ừ hay là em gái em tới đ Chủ sở đn kim cương lấy gạo lấy
này và lấy tiền em đi hát Đàn Kim Cương em không có nghĩ gì hết trơn em sung
sướng lắm và cô hai cưng lắm Dạ em về Đoàn Kim Cương Em vừa về đó một tuần là
cô Hai cho em lên được một cái vai có thoại và lá sột riêng là em còn nhớ em
ra em làm mấy thằng Tùng Đinh em cầm cái cây em đứng thôi trời ơi phía trước em
toàn cây đa cây đề không thì làm sao mà em có cửa em cầm được cái cây em đứng là
em hạnh phúc lắm rồi cũng giống như mấy đứa học trò em bây giờ nó đang được đứng

00:55
mà ở phía trước là thầy là thầy nó là anh Thành Lộc hay là bà Hồng Vân thì thì
là coi như là là là tụi nó hạnh phúc lắm rồi y như em y như em nhưng mà hai ba
tháng sau em lên vai cậu Năm trong lá sầu riêng em lên vai cậu Năm Ừ tô bắt
đầu đi diễn ở ngoài miền trung Em lại diễn qua cả vai sang lớn nữa có nghĩa l
s riêng em đóng được tới ba vai Tùng Đinh là nhỏ nhất tới cậu Năm tới sang
lớn là sang lớn Ừ cho nên đến mãi tới bây giờ không cần biết cô Kim muốn gì cô
Kim làm gì cô Kim kêu một tiếng là em phải làm có nhiều lúc biểu lên đây cô
kêu nói chuyện là lên là lên là lên liền
lên ngồi nghe nói xong rồi đi về lâu lâu cái em nhớ em nhớ em nhớ cái em gọi lên
cô khỏe không cô cái thằng quỷ thằng quỷ cái chửi em chận nói chuyn trên trời
dưới đất Xong cái cúp máy rồi Thôi cứ vậy đó không có nghệ sĩ nào mà ngoài gia

00:56
đình mình không nói Cô Kim là em nhớ lâu em nhớ khi mà em thấy giờ cô yếu á tự
nhiên mình cũng hơi ngậm ch xạ Dạ mỗi lần mà diễn gì với cô hay vừa gặp cô cái
tự động em như thằng con nít ngày nào em lại em cứ nắm tay em dều cô đi cô vờ
thấy em cô đưa tay à Rồi cái em dìu cô đi vậy đó điu K Dạ vậy đó là cái cô ngồi
cái em ngồi kế bên nhưng mà chị rất ngạc nhiên cái điều này nè có bữa chiều chị
lên chị ngồi cả buổi chiều với lại chị k
cái nói chuyện một hồi Chỉ nói tới má nm phỉ Dạ rồi tới má bả Nam Xong cái hồi
cái chị tò mò chị hỏi là chị chị có phải là một trong hay là một người đưa cái
kịch nói lên sân khấu không Dạ tại vì á cũng là cái gốc cải lương hết trơn Mà
sao tự nhiên lại có đàn kim cương kịch nói thì chỉ mới nói vậy nè Chị nói mình

00:57
đó Dạ đúng rồi mình đó Tại vì vậy cái hồi đó là chỉ có những cái vỡ kịch nói
ngắn là những cái tiểu phẩm hồi mà sổ số kiến thiết thôi th
nhất đó cái là hồi lúc đó là chỉ nói buồn cười lắm chỉ nói là tăng mo đó Dạ
là người ta kêu diễn những cái vỡ ngắn thì đâu có vô cải lương cà kê được ra
liền nói liền diễn cái chỉ nói là ủ m Kim Mạnh biết không sao cái từ từ mình
thấy là mình nói kịch nói mình mình diễn đạt được mình truyền đạt được nó nhanh
quá và nó hay hơn nó hấp dẫn nó không hay về mặt thể loại Nhưng mà truyền đạt
thì nó nhanh dạ cho nên sau đó mình cũng tự viết luôn Dạ đúng rồi Cái hôm trước
chị đi coi Nửa Đời Hương Phấn á dạ thì anh Thành hội ảnh mới nói là Đây là một
trong những cái vở mà cải lương mà chị kim cương á là chỉ Chưa có chuyển thành
Nửa Đời Hương Phấn Chứ tụi tôi chuyển thành kịch tụi tôi t vẫn nhớ tới cái

00:58
người đầu tiên làm kịch nói là chị Kim Cương Dạ tức là anh Thành hội annh cũng
nhắc mấy chục năm sau thành ra chị thấy cái điều đó cũng không ai viết cho nó
thành ra là tại sao có cái kịch nói ở Miền Nam do chính cô Kim Cương cô Kim
Cương là người đi đầu tiên đó chỉ thấy vậy đó và thời điểm đó thì những tác giả
nổi danh và những tác giả Trung Trung họ đều viết cải lương vậ
thời đó là thời cải lương Thịnh hành cho nên chính cô Kim phải tự viết kịch để
cho Đoàn kịch của mình diễn mà ký cái tên là Hoàng Dũng thì nhiều khi người ta
không biết đó là kim cương là cô Kim đó là cô Kim và phải nói rằng là cái thời
của Cô Kim là những nghệ sĩ mà về ngoại ngữ cũng như về trình độ giỏi lắm Dạ rất
giỏi cái Văn Phong cái cái cách nói chuyện cái cách Trời Sanh cô Kim với cô

00:59
Thanh Nga ra là để làm đào Chánh cho nên nó ngộ lắm nhìn ở họ ngộ lắm Nó toát ra
một cái Phạ nó ngộ vô cùng bước ra sân khấu một cái là coi như là không cần đèn
Vẫn Sáng Ừ ngộ lắm chị ơi Ừ em biết không Em nói cái chữ ngộ đó nó vừa là
tính từ nhưng mà ở trong đạo Phật Nó là một cái động từ cực kỳ quan trọng em
thấy không nhưng mà người nam của mình cũng nói qu ngộ luô D quá ngộ luôn thì
khi mà chị tới nhà chị nghe cái đoạn đó rồi chị đi coi nữa đ hưng phấn chị thấy
anh Thành hội anh nhắc lại cái người khai mở cái nghệ thuật kịch nói là chị
Kim Cương chị thấy quý quá và hình như có những cái đoạn xử như vậy cũng chưa
có được viết lại Dạ Dạ bây giờ tới một cái đoạn mà hiện nay
á Chị cảm thấy nó bắt đầu trở thành thành một đoạn sử quan trọng là cái chến

01:00
Đò Định Mệnh Dạ Thầy Trần Minh Ngọc là đạo diễn rất là nhiều vở cho yc em cũng
tham gia trong những vở đó nhiều phải khôngạ dạ dạ nhiều rồi cái em thấy là
tại vì chị đọc những cái bài mà thầy Minh Ngọc nói về cái chuyện là tôi đã
dựng cái sang sông như thế nào Dạ thì thầy có nói một cái từ là tôi làm cho
tôi cố gắng trao đổi Làm sao để thăng hoa cái nhận thức và cảm xúc của các
diễn viên chứ tôi không có thị phạm Dạ đúng rồi chị chị thấy cái đó cũng đặc
sắc á Dạ đúng rồi chị thầy Ngọc không hề lên thị phạm thầy
Ngọc chỉ nói thôi chỉ giảng Dạ thầy Ngọc chỉ nói chỗ đó phải vậy ý Cái chỗ đó là
em phải ngạc nhiên chứ Ví dụ như thế mà thường thường thì đối với các em trẻ đó

01:01
thì thầy Ngọc Thị phạm còn Ví dụ như với em với anh lọc à lọc à Chỗ này tôi muốn
như vậy thì anh lọc nghe anh lọc nắm liền anh lọc hiểu liền Châu à cái chỗ
này phải dây chỗ này không nên lấy cái này thôi Bỏ cái đó đi làm cái này đi Dạ
em hiểu rồi đó là như vậy đó Dạ thì thầy Ngọc là thầy cũng không biết bao nhiêu
người bao nhiêu diễn viên mà tên tuổi bây giờ đạo diễn tên tuổi bây giờ cái
phong cách của thầy Ngọc làm thoải mái lắm diễn vi tiếp thu tiếp
thu tiếp thu và hưng phấn lắm Dạ với lại có những cái mà thầy Ngọc chỉ cần nói
nhẹ một cái thôi nhưng đó là ý của đạo diễn đó là lại là ý đồ của đạo diễn dạ
mình phải hiểu cái chỗ đó nó sâu sắc dạ cho nên khi nghe cái chỗ đó rồi là không
có được đi ra ngoài á đã đụng tới ý đồ đạo diển một cái là bắt đầu phải trong
cái khuôn đó cho đúng rồi bắt đầu muốn tẻ vậy đó tẻ ừ dạ nhưng mà phải làm cái
gì làm rồi cũng phải vô câu chuyện vô đúng Cái ý của đạo diễn không được đi ra

01:02
ngoài dạ Dạ vậy thì cái vai mà ông sư đó thì cái quá trình mà thầy Minh
Ngọc phân tích ra rồi em cảm nhận rồi em có cái lao động nghệ thuật của riêng em
Nó là một cái diễn biến cũng phức tạp lắm phải không may cho em
là từ sau khi mà khoảng mười mấy năm nay bắt đầu em đọc rất nhiều sách của thầy
hành Ất nhất à Em Cực kỳ thương thầy Hòa thượng Thích Thanh t em thương lắm Ừ và
em có một cái cảm mến V và em đi tìm và bắt đầu em đọc và không phải chỉ có thầy
Hạnh không Ngay cả của thầy Minh niệm và
em hay nghe và em đọc hoặc là của bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc hay là Vân Vân Vân Vân Vân
em đọc rất là nhiều và có một chút gì đó Em có một sự hiểu biết về Phật pháp một
chút Dạ thì khi em nhận cái vai này thật

01:03
ra cái vai này chắc có lẽ thầy Ngọc Giao
cho em ở thiên đă B giám đốc giao cho em là đối với thầy Ngọc đối với mọi người
đây là một vai nặng chứ không phải là chỉ là một cái vai chỉ Niệm Nam Mô A Di
Đà Phật không mà phải cần cái sức diễn của em phải cần cái nội lực của em Dạ và
khi em nhận vai này thì em nó không có đơn giản Ừ ngồi yên một chỗ thì chỉ có
nam mô a di đà phật Thì cái đó dễ quá Ừ Nhưng mà giờ làm sao mà ngồi yêu một chỗ
trong khi đó không có thoại gì cả mà chúng qua tất cả các nhân vật đều có
thoại mà riêng ông này lâu lâu mới thoải Thế thì phải có cái sự sống bên
trong ông này phải có cái sự sống bên trong cho nên lúc nào em cũng phải lắng
nghe hoặc là em chiêm nghiệm hoặc là em Châu bài hay là em nhìn qua nhẹ nhẹ em
lúc nào em cũng phải có phải nghe và đây là đụng tới một cái bài học mà em hay
dạy học trò mình dù em không thoải nhưng nói với mắt

01:04
người nghe và nghe bằng mắt của mình đó là diễn xuất đó
chị Dạ Dạ đó là diễn xuất đó cho nên có những cái em không cần nói em chỉ nghe
thôi thì cái ánh mắt của em tức thì là đã thể hiện được lời nói rồi Em đã có
lời thoại rồi đó là lời Ngậm Đó là lời độc bạch bên trong cũng như hai chị em
mình ngồi đây thật sự em nói gì nói chứ tất cả trong phòng mình Ngày hôm nay ai
cũng có độc bạch hiện giờ đều đã có độc bạch bạch hết khi mà nghe em nói thì
trong đầu chị đã nghĩ cái gì Cái gì đó là đọc bạch đó thì tự nhiên cái mình cảm
thấy mình đang diễn ở trên sân khấu mình
không có bị chết Ừ và em diễn Em Tập tới cảnh chót bắt đầu em Em ngộ cho em ở
nhân vật nhà sư này có nhiều người như nh hãy chị Hạnh cũng nói và cũng có
nhiều khán giả nhắn tin cho em hỏi em tại sao lại ở lại Tại sao sư lại không
qua xông Ừ sư muốn qua sông tại sao xương qua

01:05
sông địa ngục hay cực lạc đều ở tại đây không có đi đâu hết á
Ừ và bây giờ ổng từ đầu vở đến cuối vợ ổng chứng kiến hết tất cả mọi người trên
chuyến đò này ổng chứng kiến hết rồi Mọi sự ở đời rồi Mọi sự ở đời ổng
hiểu hết rồi cái lẽ sanh tử nó là như vậy cái sự giải thoát nó ở đâu ở tại đây
không cần phải qua B bệnh kia tu tại đây giải thoát tại đây tâm mình ở đây Ừ An
hay bất an nghịch hay Thuận là ở đây hay xấu thiện hay bất thiện là ở đây đều là
tâm mình hết Ừ là thầy đã ngộ ra cái điều đó rồi đó là thôi không đi nữa ở
lại và cái câu này là một cái câu mà nó đúng luôn ngày xưa đã từng có một vị đại
sư SN sông trên một cọng cỏ kia mà cng cỏ và ổng không giờ muốn đi hay không đi

01:06
không quan trọng nữa rộng không hết không phân biệt là nó đúng luôn cả
cái vai của em từ đầu tới cuối không phân biệt cái gì đúng cái gì sai không
thiện cũng không bất thiện không tốt cũng không xấu không ác cũng không thiện
cái câu nó là như vậy đó chị Dạ đó thì nó đúng luôn rộng không Bên trong không
còn gì hết thế thì đối với nhà sư ở Yên đây ở tại chỗ này mặc dù cái vở đó nó
còn một cái ý khác nữa cái ý giữ dội lắm
ý giữ dội như riêng cái nhân vật của già sư thì là như vậy đó Ừ
dạ mà thầy Minh Ngọc Ừ có hài lòng về cái diễn của em Dạ thầy Ngọc Chu thầy
Ngọc Đồng ý thầy Ngọc đồng ý với cái vai diễn của em Dạ thầy Ngọc đồng ý có một
ai đó đó đã viết ở trên báo là Thầy Trần Minh Ngọc nói vai của Hữu Châu là một

01:07
vai nặng dạ đó mà ông thầy ổ nói luôn như vậy rồi cái cũng có cái bài viết là
ông thầy này ổng thất bại ổng cảm thấy là cuộc đời như vậy thì đi qua sông hay
là ở lại cũng không là cái gì nhưng em biết không Cái hôm mà chị ra đó chị đứng
thì có một cái đám trẻ đó nó ăn mặt thiếu giải lắm á Tức là nó rất trẻ thì
có một cô nói với lại mọi người là cái thuyền đó là con thuyền bát nhã Dạ
thuyền bát nhã trí tuệ thuyền trí tuệ bát nhã là trí tuệ thì chị cảm thấy là
hỗng đầ chị cứ mỗi ngày chị lấy ra viết thêm khúc dạ mà thấy khó quá Dạ cũng
không đơn giản thành ra đó là một cái sự
lựa chọn em có thấy là nó cũng là một sự lựa chọn rất là đặc biệt Dạ tại vì bây

01:08
giờ thật ra một trong những cái yếu tố là người ta đi Coi kịch nói là giải trí
Dạ cuộc sống nó khó quá Thôi thì ta cười
thậm chí là náo kịch luôn chứ không phải là hài kịch nhưng mà kỷ niệm 1 năm chọn
cái cách đó thì chị phục em chị phục lọc Với lại thiên đan quá dạ chị đi coi lần
thứ nhì xong rồi chị nghĩ mai mốt sẽ tiếp tục đi coi nữa và mình sẽ phát hiện
dạ cái tầng mới của cái vở đó em có nghĩ rằng là mình có muốn nói cái gì tâm sự
gì thêm về cái vai Ông sư đó không đối với vai ông sư những cái lúc
mà trở mặt nạ đó đó là tùy duyên tùy duyên và ông sư ổ vẫn có sân
si chứ Đúng rồi chị thế cái lúc mặ nhỏ nó h nước vẫn có những sự sân si có nghĩa
rằng là có người nói rằng là cái vai này khi ổng

01:09
ở lại ổng là bồ tát không phải hay là ổng đã so sánh ổng là ngang với Đạt Ma
Tổ Sư không phải ừ không phải ổng không có ý đó ổng là một người rất là bình
thường Ổng vẫn muốn sang song với mọi người mà nhưng ổng nhìn thấy tất cả mọi
chuyện xảy ra ổng hiểu được à tu không có phải là đi qua s sông tu không phải
là vậy vậy vậy vậy Tu là chẳng phải làm sao do cái tâm mình hết thằng nó C ở đâu
cũng tu Dạ đó thằng ăn cướp nó là ăn cướp Nhưng cái Tâm nó là
tâm phật Ừ nó là tâm phật trong khi đó mình là nhà sư mà mình lại vẫn còn những
cái sân si Thế thì làm sao đó chính là một một
cái để tu đó tu tức là sửa mình sửa cái tâm mình thôi Nó rất là đời chị à Cái
nhân vật đó cái vị sư đó họ dạy em dạy em nhiều và cái điều đó là cái điều mà
em dùng cái chữ Huân tập là em em đang cố em tập em ừ em đang cố em tập em có

01:10
nghĩa là là là mình có những lúc em cũng bị nóng có những lúc có những điều trời
trong đối với cái nghề em có nhiều cái nó bất nghịch nó không thuận ý em ừ dạ
nhưng mà nhịn đã làm được thì thôi nhẹ nhẹ lại nhẹ lại nhẹ lại tất cả mọi thứ
bây giờ hiểu được vui buồn do cái lòng mình hết trơn hả ừ dạ mọi chuyện là đều
do cái tâm mình hết chứ đâu có phải là do cái gì đâu Ừ cho nên cái điều em muốn
nói rằng là ví dụ như mấy đứ đứa nhỏ mày đang yêu hả Giờ không yêu nữa thì thôi
không có duyên nữa thì thôi cửa cầu chi cũng cũng đau khổ Dạ thì dĩ nhiên phải
đau khổ Chỉ cái chắc chắn cái đó là phải
đón nhận rồi điều đó phải đón nhận nhưng đón nhận trong thuyền bát nhã đón nhận
trong trí tuệ chút là à Hết duyên rồi Thôi cứ khổ đi vài bữa nó hết vô thường
mà trong cái trong cái Chuyến Đò Định Mệnh có vô thường mà đó có nghĩa là buồn
cái là ng qua ngày mai hết chứ không lẽ buồn hoài sau sống Ừ thì đó là V thường
rồi ừ Dạ thì em nghĩ rằng là giao em cái

01:11
vai đó nó lại hộp đúng với cái thời điểm của em bây giờ em Bây giờ em đang muốn
Em cứ nhẹ nhẹ nhẹ nhẹ em tối ngày em đi chơi tụi học trò em học trò em nó cũng
là thầy em đó chứ đối với em em cho tụi nói là thầy em đó Chứ hồi xưa là em hồi
xưa là em em ngồi ra im không ai không có ai nói chuyện với em đâu chị hồi xưa
em không có mở lòng Ừ em im im im im im im mà nhưng mà Từ khi em đi dạy bắt đầu
em thấy Ồi đó ơi em mở lòng ra tụi nó dạy cho em tụi nó cho em cái Thanh Xuân
Ừ tụi thì thế này tụi nó cũng là những người thầy của
mình hồi nãy lúc giữa cái cuộc trò chuyện Em có dùng chữ Huân tập Dạ bây
giờ kết thúc á thì cũng quay trở lại chữ
Hân tập Dạ chị thấy vui là gậy nè Ủa ông
thầy này ổng cũng rất là được học trò sợ chứ D và thương dạ rồi ổng cũng nói là

01:12
ổng cũng học của học trò dạ Dạ và ông thầy này lại cũng nói về những người
thầy của mình Dạ với tất cả cái sự gọi là chiêm nghiệm sâu sắc chứ không phải
nói Ờ Bây giờ tôi nhớ ơn ông thầy này tôi nhớ ơn ông thầy kia dạ cái kiểu
phong bạc là không phải rồi Dạ Cho nên á
là chị thấy cái cuộc trò chuyện á là chị cũng được huân tập nữa Dạ Dạ cũng học
được rất là là nhiều thưa các bạn cuộc trò chuyện nó tự nó nó dẫn đi
quá là thú vị và cũng rất là sâu sắc câu chuyện không phải chuyện nghề không mà
nó còn là chuyện cuộc đời nữa mà cuộc đời của một người chúng ta vẫn nhìn là
một người tài hoa một người bạn một người thầy nhưng mà đồng thời cũng là

01:13
một người giúp cho chúng ta Huân tập thưa các bạn và tôi xin được dừng cái
câu chuyện ngày hôm nay ở đây Xin chào và hẹn gặp lại