Đang tải...
 
Skip to main content

KHI TA 20 - GS. Phan Văn Trường Phần 2-: Tận dụng tinh túy của mình lẽ sống mới triển hiện - HTV7

Bài viết này còn sơ khai.

Có rất nhiều tài nguyên tham khảo ở đây - chúng được đóng góp bởi cộng đồng. Khi bạn học, chúng tôi mời bạn quay lại và cập nhật các trang này - chia sẻ những gì bạn đã học được.


Hãy giúp "Trăm triệu thầy, trăm triệu trò" hoàn chỉnh nội dung để những người khác có thể hưởng lợi từ nó trong tương lai.

Tìm hiểu cách Đóng Góp


Bên dưới là "nội dung thô" phục vụ tìm kiếm

- Bấm Ctrl + F : nhập từ khoá (tìm trên trang hiện tại).
- Nhập trực tiếp vào ô tìm kiếm trên cùng (tìm trên toàn bộ website).

"nội dung thô" được tạo tự động, giúp bạn "tìm kiếm" dễ hơn bằng cách gõ "từ khóa". Nó sẽ tồn tại đến khi Ai đó học và giúp hoàn chỉnh nội dung.



00:00
Làm sao quãng thời gian tuổi trẻ đó thầy biết cái gì là cần học để mà mình học?
Chả biết cái gì hết. Không thích học là không học.
Thà là sung sướng làm thợ nề còn hơn làm làm tỷ phú mà bất đắc dĩ.
Có bao giờ thầy cảm thấy hồ nghi hay hoang mang về sự lựa chọn của mình
hay là cuộc sống của mình lúc đó không?
Cha mẹ thầy hoang mang mà thầy không hoang mang. Mình thấy xung quanh mình,
người nào cũng sống, vậy thì mình sẽ sống thôi chứ.
Nhưng mà những cái khó khăn lúc đó làm cho thầy lớn lên thì đó là gì?
Thầy có một thái độ mà ít người có. Đó là cái thái độ là không bao giờ hài lòng

00:01
với cái việc mình làm. Thầy làm bất cứ một cái gì, thầy làm đến cái mức mà,
gọi là nỗ lực của bản thân. Nó phải gọi là cực phi thường.
Thầy là con quỷ trong trò chơi.
Thầy háo thắng và bài học lớn nhất mà thầy học được
mà đến muộn rồi thầy mới học được. Là mình phải háo thắng cho chính mình
nhưng mà mình lại phải rất là khoan dung với người khác.
Tại vì khi mà mình háo thắng như thế, mình thấy những thằng khác
nó đá hụt hoài mà chả thấy nó tập gì cả.
Trong lòng mình bảo, nè cái thằng này chẳng ra gì cả.
Tức là lúc đó mình chưa khoan dung. Đến khi mình thấy mình phi thường rồi
mà mình thấy người khác làm cái gì cũng lơ tơ mơ,
lờ tờ mờ, làm cho qua, làm cho xong.
Họ... cái kết quả như thế nào họ cũng vui vẻ cả.
Mà đúng cái lúc thầy năm mươi mấy tuổi rồi,
thầy cũng vui vẻ luôn cho họ, chả sao cả. Anh như thế là anh như thế,

00:02
chắc chắn là có những điều anh làm rất hay mà tôi không biết làm.
Mà không phải là bóng đá, không phải là gôn. Nó là cái gì khác.
Vũ trụ tạo mỗi người có những sở trường, có những sở đoản.
Là lúc đó mình bắt đầu sang thời kỳ mình chấp nhận. Thì cái thời kỳ này thì nó
nó không có trong tuổi trẻ.
Tức là khi mình nói về tuổi đôi mươi thì nó không có. Lúc đó thầy khó tính lắm.
Mình chê trách người khác, mình đánh giá người khác một cách rất là khắc khe.
Thế nhưng mà, đến cái tuổi nào đó mình mới hiểu được rằng,
mình làm cái gì kệ người ta, mà người ta làm cái gì thì cũng kệ mình.
Ai muốn làm gì làm, mà người nào cũng có một sứ mệnh
và người nào cũng có những điều phải làm trong cuộc sống.
Thầy có tiện không nếu bây giờ em muốn biết về cái khoảng thời gian đó,
về những cái tính cách thầy nói là: hơi khó tính, hay chê trách người khác.
Có lúc thầy nhỏ nhen lắm. Chẳng hạn như là thầy nhìn các bà Việt Nam,
trong đó có mẹ thầy, trong đó có vợ thầy,
trong đó có mẹ vợ của thầy, trong đó có... Các bà này không biết rửa bát.

00:03
Mình bảo các bà: Các bà đi ra khỏi bếp đi, tôi rửa bát cho các bà.
Và thầy rửa bát rất là nhanh. Và các bà ấy 5 phút sau vào,
bát biếc nó thẳng thắn hết cả rồi. Con à, con làm sao con giỏi thế.
Tại vì đây là mẹ mình, mẹ vợ mình, rồi vợ mình kia mà chứ ai khác đâu.
Tại vì mình nói các bà không biết rửa bát.
Rồi xong các bà xem xem là bát có sạch không. Sạch, sạch. Sao làm nhanh thế?
Đó là tại các bà không biết làm. Thầy rửa bát rất là giỏi,
thầy chặt vịt rất là giỏi, thầy chặt heo rất là giỏi.
Em có thể tưởng tượng không, đám cưới ở Paris đấy. Một người bạn thân nhờ thầy
vào trong bếp chặt heo cho họ. Bởi vì,
cái người bán heo không biết chặt như thầy.
Là tại vì khi mình chặt heo, đó là mình nghiên cứu:
Chỗ giòn mình chặt ra làm sao, chỗ mỡ mình chặt ra làm sao,
chỗ thịt mình chặt làm sao, nó không vỡ. Đó là sao, cái này này
và cái này, cái bàn tay trí tuệ và nội lực. Mình tìm hiểu tại sao.

00:04
Suốt cuộc đời của thầy tìm hiểu tại sao, tại sao. Làm thế nào để làm tốt hơn.
Nhưng mà mãi đến khi mà mình lớn tuổi rồi, tức là ở cái tuổi 50 rồi.
Mình mới hiệu một chuyện nữa. Là... làm thế nhưng mà vẫn khó tính với chính mình
mà vẫn dễ tính với thiên hạ, khoan dung với thiên hạ mới khó. Thì lúc đó là
thầy chỉ nói với mẹ vợ thôi: Má ơi, má để con làm cho. Thế thôi.
Chứ trước đó mình nói: Má ơi, má làm dở quá. Thế là chưa biết sống.
Và mình rất khoan dung, ai muốn làm sao làm
người nào làm dở cũng không sao, mặc. Không sao cả.
Thế thì đây là những bài học mà mình có được trong cuộc sống
nhưng mà cái bài học đó, nó sẽ tới rất nhanh nếu mà các bạn luôn tự hỏi xem:
Tại sao như thế, tại sao như thế này? Tại sao như thế kia?
Làm thế nào để tốt hơn? Thì cái việc đó thì thầy phải nói rằng:
Thầy làm một cách thường trực suốt cuộc đời.
Em thì em hiểu và cũng thấy rằng là có giống thầy ở tuổi trẻ

00:05
thì bao giờ ai cũng sẽ có những điều giống như là: Mình nhỏ nhen cũng có nè.
À có chứ. Rồi mình cũng có những sự điên rồ của tuổi trẻ. Có chứ,
thầy điên rồ lại gọi là điên rồ hơn người. Thầy chơi nhạc, thầy kiếm tiền.
Thầy là ca sĩ trong ban nhạc mà hát toàn là nhạc rock thôi.
Tức là trống đánh thật mạnh, đàn bass đánh thật mạnh.
Đó, nó như thế này này nè... Thấy không? Đó. Và thầy rất thích hát suốt đêm.
Và thêm vào đó là trong nhà mà người ta hay tổ chức cái đó đó.
Thì nó có vào khoảng 300 chỗ để đứng nhảy.
Khi mà người ta càng nhảy, người ta càng thích thì thầy hát nó càng nhiệt tình.
Tại vì, trong lòng mình, lúc mình hát: mình bảo tụi mày yêu nhau đi (x2).
Ôm nhau đi, tại vì tao hát để tụi mày yêu nhau.
Chứ tao không hát để mà mày nghĩ tao hay. Tôi muốn tạo cho các anh, các chị

00:06
cái tình huống làm cho anh chị yêu nhau
và tối nay đẻ con với nhau cũng không sao cả. Tôi muốn như thế, bởi vì rằng là
cuộc sống nó phải như thế. Nhưng mà tại sao cái đó thầy lại gọi là điên rồ?
Điên rồ là tại hát suốt đêm. Quần áo ướt hết từ đầu đến chân. Mà điên rồ là sao?
Tóc của tôi hồi đó có như thế này đâu, tóc nó tới đây này.
Tóc xù xuống tới đây này. Là giống như dân chơi rock chuyên nghiệp rồi.
Mà bó búi to búi biếc, như thế này này. Mà thầy không
không còn giữ cái hình ảnh đó là tại sao. Tại vì cái thời đó
không ai có những điện thoại để chụp ảnh cả. Phải có người cầm máy chụp ảnh
tới chụp ảnh thì mình mới có ảnh. Mà ban nhạc kiếm tiền nha. Tối thứ sáu,
tối thứ bảy, và tối chủ nhật. Đó, điên rồ.
Thầy có những điên rồ khác thầy không tiện nói. Tại sao vậy thầy?
Tại vì cái đó nó chỉ giống tất cả các em trẻ thời nay thôi.

00:07
Ví dụ, ví dụ thầy, em coi em có trong đó không? Rất lăng loàn trong tình yêu.
Đa tình? Không, lăng loàn trong tình yêu. Đào hoa?
Đào hoa và không từ chối bất cứ một nụ hôn nào.
Đó cũng là một dạng của yêu thương đó thầy. Không, chẳng phải yêu thương.
Lúc đó mình là một con ngựa điên thì có chứ chả phải yêu thương quái gì.
Cái cảm tình của mình nó chân thật.
Và mình tưởng khi mình còn trẻ là nó chân thật
nhưng thật ra nó chỉ là như những làn sóng dâm dục của mình.
Nó tràn ngập trái tim của mình. Xong rồi mình thấy làn sóng đó,
nó làm mình tưởng cái đó là yêu thương. Không phải.
Tình yêu là chăm sóc nhau một cách rất ân cần.
Nghĩ đến nhau những lúc bất ngờ nhất, mới là tình yêu.
Bây giờ mình đến với câu chuyện về sự nghiệp của thầy ở cái tuổi 20 đó đi.

00:08
Quang Huy đang rất là thắc mắc là với một người khi mà chúng ta ra trường
thì lúc đó cái việc mà mình đi tìm kiếm việc làm ở đất người, như vậy
thì nó như thế nào với thầy? Các bạn trẻ mà nghe thầy sẽ có thông điệp thứ sáu.
Quan trọng không phải ở nước người hay nước nào cả.
Khi mà mình đem mồ hôi, nước mắt của mình, mình đóng góp cho tập thể.
Tập thể không nhìn mình qua cái... nhãn quan của quốc tịch, của màu da nữa.
Tất nhiên, là khi mình lên đến chức nào cao rồi đó.
Thì lúc đó, người ta hay dành những chỗ đó cho những... người của nước người ta.
Mà nếu mà cao hơn nữa, người ta còn dành cho quý tộc của nước người ta nữa.
Chứ người ta không dành cho riêng nước người ta không đâu.
Và thầy cũng xin nói luôn để cho các bạn biết là
thầy đã lên đến những chức vụ mà người ta đã cho thầy chèn ép
tất cả những quý tộc của nước người ta luôn. Bởi vì người ta dầu sao chăng nữa,
người ta cũng trọng vọng những người mà đem lại kết quả.

00:09
Các bạn trẻ phải nhớ rằng ở bất cứ nơi nào muốn thành công
thì trước nhất phải đi theo quy luật. Là luật chơi của người ta như thế nào
là mình phải chơi luật chơi của người ta như thế.
Giống như là các bạn chơi bóng chuyền trong một trận bóng đá vậy
thì các bạn bị penalty ngay. Bởi vì các bạn chạm tay vào vào trái bóng. Thế thì,
các bạn muốn thành công ở nước ngoài hay ở trong nước chúng ta cũng đều vậy.
Chúng ta phải chơi luật chơi của tập thể.
Người ta thấy rằng mình không ăn gian mới được.
Các em muốn biết không? Chẳng hạn như là các em theo dõi Thế vận hội đi.
Những người chạy nhanh ấy bất chấp là 100 thước; 400 thước; hay là 1,500 thước;
hay là 10,000 thước. Những người mà "doping" tức là
uống những thuốc để mà tạo thêm nhiều oxi hơn
để mà chạy nhanh hơn, chạy dai hơn. Người ta phạt rất nặng.
Luật quốc tế người ta phạt đôi khi cả đời không được chạy nữa.
Đấy, đấy là bài học rất lớn. Là các bạn ạ,
các bạn mà hành xử một cách rất là cao thượng. Hành xử một cách rất là...

00:10
trong sáng, một cách đẳng cấp. Nó hiện lên mặt các bạn. Và từ đó,
là người ta luôn luôn, người ta trọng vọng mình. Người ta trao cho mình
những cái vị trì mà người ta không trao cho người khác.
Nhưng mà lúc đó thầy đi tìm việc có khó không thầy? Không, không khó.
Nếu mà kiếm việc để mà kiếm việc thì không khó.
Là tại vì thầy cũng phải nói rằng là
thầy tốt nghiệp trong những trường tốt nhất. Đó, thì thôi thì mình chấp nhận
là có những em không tốt nghiệp những trường tốt nhất thì khó khăn hơn.
Nhưng mà xã hội có chỗ cho tất cả mọi người.
Cái điều quan trọng mà mình phải làm cho chủ nhân,
người ta mướn mình, người ta hiểu được là tôi vào công ty của anh
là tôi phát triển, và tôi làm cho công ty của anh tăng trưởng.
Nếu mà mình đi xin việc, mà mình vào, mình bảo rằng là:
Em xin việc là bởi vì cuối tháng em phải cần tiền để em sống.
Không ai mướn em cả. Mà đây là thái độ rất nhiều người có.
Dạ, em vào em làm nhân viên ngoan ạ. À, tôi không kiếm nhân viên ngoan.

00:11
Nhân viên ông phải có phần sáng tạo của nó, cho dù là nó ở vị trí thấp đến đâu.
Nó cũng phải có phần cá nhân của nó đóng góp vào chứ.
Cái người đóng góp vào giá trị chung là cái người luôn luôn thành công.
Công ty cần có những người có nét nổi. Thế nhưng đừng nổi quá.
Cái khó trong việc mà chúng ta khi đi tuyển dụng đó là
chúng ta là cho nổi những cái nét nổi mà người ta cần thiết,
rồi chúng ta còn giấu đi những cái nét nổi mà người ta chưa cần thiết.
Nhưng mà có điều này Quang Huy muốn hỏi thêm thầy là:
Thông thường khi mà các bạn sinh viên
hay ở đồng tuổi, hai mươi hai mươi mấy tuổi, khi mà vừa chúng ta tốt nghiệp xong
thì chúng ta bao giờ cũng sẽ thấy mục tiêu của mình.
Em nghĩ là với thầy cũng sẽ có mục tiêu của mình
hay là thầy cũng không đặt ra mục tiêu
và cứ đi theo những gì mà cuộc sống đang cho thầy có. Và thầy đi theo thôi,
và có điều gì gặp khó khăn với thầy hay không?
Thầy không có mục tiêu, nhưng mà thầy có ước mong.
Hai cái đó khác nhau rất nhiều. Ước mong là chấp nhận cuộc sống ba chìm bảy nổi.
Em nắm cái phao, em ra biển. Nó trôi vào đâu thì em chịu đó thôi

00:12
chứ còn em không chống đối lại được biển.
Thế nhưng mà mình vẫn ước mong là mình đang cầm phao
để mình về một nơi nào an toàn. Đó là cái ước mong,
nhưng nó không phải là một mục tiêu. Cái này là các em có thể phản đối thầy,
nhưng mà các em nghe thầy đi. Mình không cần có mục tiêu khi mình ở tuổi trẻ
nhưng mà mình phải có ước mong. Thầy chưa thấy ai, một ai đạt được mục tiêu hết.
Và tất cả những người nào rất ít ỏi mà đạt được mục tiêu,
đều bỏ cái mục tiêu đó ngay tức khắc sau khi đạt được cái mục tiêu.
Đó là tại vì là ở cái tuổi 20, mình chưa hiểu cuộc sống. Nó phải đi như thế nào.
Thành ra những mục tiêu mà mình tự đặt, nó đều hoàn toàn là những lý luận sai.
Thầy có một người bạn, anh đó hơn thầy 4 tuổi. Mục tiêu của anh ấy
là đi vào làm công chức, từ chức nhỏ lên chức lớn từ từ.
Nhưng mà xui cho anh ấy là anh ấy anh ấy không lên công chức chức lớn.
Bởi vì cái thái độ đó không cho phép mình lên chức lớn.

00:13
Cái thái độ ngoan ngoãn mà mỗi năm lên một chức.
Nó không cho phép mình lên chức lớn, tức là đến một lúc nào đó thì
cái cơ quan nó thấy rằng là
cái con người đó là một con người ngoan ngoãn thế thôi.
Không thể nào làm Tổng giám đốc được. Thế là ảnh ngồi đó.
Em có thể tưởng tượng được là sự buồn bã trong cuộc đời không? Suốt cuộc đời,
lúc 24 tuổi đi vào cái văn phòng đó
với một cái ghế mới toanh và cái bàn mới toanh.
Và đến năm 65 tuổi vẫn ngồi cái ghế đó và vẫn ngồi cái bàn đó.
Và khi mà ảnh gặp thầy, ảnh bảo là: Trường ạ,
toa kể cho moa cuộc đời của toa đi.
Cuộc đời của moa có mỗi cái ghế với cái bàn đó hoài,
ở trong cái văn phòng đó hoài. Trong khi cuộc đời của toa sao,
moa thấy tên toa trong báo chí. Thấy tên toa đang ở bên Mỹ chạy sang bên Nhật.
Thấy tên toa thương thuyết với phái đoàn này, chủ tịch nọ.
Thấy toa gặp vua này, toa gặp thủ tướng kia.
Moa chưa bao giờ biết cuộc đời đó ra làm sao cả. Bảo không toa ạ.
Kể "làm gì" cho toa nghe, toa đã từng mơ như cuộc đời của toa.

00:14
Toa muốn cuộc đời của toa như thế. Chính khi mà mình học cùng,
nghĩa là ở chung cư xá đó, toa chia sẻ với moa là toa thích như thế.
Vậy thì toa làm được như thế rồi thì toa có gì toa phải phàn nàn.
Bạn ấy nói cái gì. Trường ơi, moa đã sai lầm. Các em à, ở cái tuổi đôi mươi ấy,
các em đặt mục tiêu thì đặt chơi đi, gọi thế là mục tiêu cũng được,
bảo thế là ước mong cũng được, gọi thế ước mơ cũng được.
Muốn gọi nó là cái gì thì gọi. Nhưng mà đừng có cắn lấy nó
như là con cá sấu mà cắn cái lá rách. Thầy chưa bao giờ mơ đi Pháp,
thầy sang Pháp. Thầy chưa bao giờ mơ làm kỹ sư, thầy làm kỹ sư.
Đến khi làm kỹ sư thì chưa bao giờ mơ làm cái môn cầu đường,
thầy là kỹ sư cầu đường. Thầy chưa bao giờ vẽ một cái cầu hay vẽ một cái đường,
hay là sử dụng cái máy tính để mà làm kỹ sư. Rốt cuộc toàn là marketing,

00:15
đi buôn bán, xong sau đó làm Giám đốc, tức là management.
Rồi sau đó là Tổng giám đốc, rồi sau đó làm Chủ tịch. Thầy chưa bao giờ học
ngành sản xuất điện - nhà máy điện. Thầy là Chủ tịch công ty điện,
chưa bao giờ làm công ty sản xuất Metro. Thầy là Chủ tịch công ty Metro,
làm công ty cấp nước và lọc nước. Thầy đi sang du học ở bên Pháp,
suốt cuộc đời làm việc ở những nước nói tiếng Anh, và nói tiếng Bồ Đào Nha.
Tức là ngay những điều mình làm đó là mình học thật rồi sau đó mình ra đời,
mình làm với cái gì mình cố mình học thật. Chưa bao giờ,
mình áp dụng cái gì mình học. Bây giờ nói một điều nữa các em sẽ ngạc nhiên.
Cả một cuộc đời của tôi, tôi chưa bao giờ dùng máy tính.
Toàn dùng máy tính vì tài chính cá nhân.
Em ơi tháng này mình tiêu nhiều quá rồi, chi phí quá rồi, thì có
xài máy tính để chi phí cá nhân gia đình. Còn ở trong công ty, tôi xin thề
trên đầu của tôi. Chưa bao giờ trong công ty tôi đã xài máy tính.

00:16
Vậy thì học kỹ sư làm để làm gì? Đây, thông điệp thứ sáu đấy.
Cái hồi thì thầy là kỹ sư cầu đường mới ra trường. Năm đó 27-28 tuổi rồi,
tức là mình cũng đã là trợ lý của Giám đốc rồi. Nhưng mà sếp lớn của thầy
là một thằng vô học. Nó không có một bằng nào cả, nó chưa bao giờ nó đi học.
Có lẽ nó chỉ học đến lớp 3. Nhưng mà cái thằng đó, nó chỉ huy rất giỏi.
Nhưng mà nó thấy mình sặc mùi bằng cấp. Cái thằng Phan này này,
đi đến đâu cũng nói tao là kỹ sư cầu đường.
Và sếp của mình là thằng không có bằng cấp. Nó nện cho những trận nhừ tử.
Khi nó gọi cộng sự của nó thì bao giờ nó cũng nói với thư ký của nó.
Em vui lòng gọi ông David, em vui lòng gọi ông John. Nó tới gặp tôi,
nhưng khi nó gọi thầy. Nó ra nó đứng cửa, đứng ngoài cửa đó đó: Phan!!! Nó hét.

00:17
Mình ở cuối tuốt hành lang, mình thò đầu ra. Nó nhìn mình, nó gọi như này:
Tới đây! Đấy. Nó làm nhục mình 6 tháng, mỗi ngày, 3 lần. Mình là kỹ sư cầu đường
tốt nghiệp một trong những trường tốt nhất của Pháp.
Nó là thằng vô học, học lớp 3. Nhưng mà bởi vì rằng là mình trót dại,
lúc nào mình cũng nói mình là kỹ sư cầu đường. Nó chơi mình như vậy đó.
Mà mình làm gì? Nó trả lương cho mình. Gia đình chỉ có một đầu lương.
Mình làm gì? Cuối đầu xuống mà ra bảo ông bảo em.
Hôm nay sáng nay tao không có việc gì cho mày cả.
Mày về công ty, ngồi yên đó nha tao gọi đấy. Một tiếng sau nó gọi.
Tao không có việc gì cho mày cả, tao gọi chơi vậy đó. Làm nhục 6 tháng trời.
Thế nhưng mà trong khi nó làm nhục, lâu lâu nó cũng vào văn phòng mình nó bảo,
nó cũng hiếu kỳ: Mày đang làm gì thế? Mình bảo rằng là,
em giúp cái thằng bên cạnh. Nó đang có bài toán

00:18
mà nó làm không xong thì em giúp nó và em giúp rất tích cực.
Em phọt mồ hôi ra để giúp cái người đồng nghiệp. Lúc đó nó nể mình.
Nó làm nhục mình 6 tháng mà mình vẫn đi giúp người đồng nghiệp
làm cái việc của họ. Cái thái độ đó là cái thái độ tích cực
mà trong cái tình huống vô cùng bi đát. Đấy, con người của thầy là thế.
Phẫn nộ để làm cái gì? Mình vừa phẫn nộ cái nó đuổi cổ đi. Mất lương.
Thế thôi chứ gì nữa. Mình phải chấp nhận cuộc sống như thế.
"Tránh voi không xấu mặt nào." Mà voi nó bắt nạt mình
thì mình để cho nó bắt nạt. Cái đó là cái sức mạnh của mình, lúc đó là cái sự mà
mình rất là tự hào về sức mạnh của mình.
Mày bắt nạt tao 6 tháng, mày mỏi miệng mày rồi, mà tao cũng vẫn nhai chưa được.
Mày chưa nhai tao được, mà tao vẫn làm việc tích cực cho công ty.
Mà mày không giao cho tao việc thì tao làm việc của thằng đồng nghiệp.

00:19
Không sao hết. Đó. Nhưng mà để có được tâm thế đó, thầy có từ đâu? Chẳng biết,
con người của thầy như thế, sinh ra như thế,
luôn luôn yêu đời, luôn luôn can trường. Không biết nhục là gì cả.
Bởi vì mình không làm điều nào xấu cả. Không bao giờ chấp nhận cho bản thân mình
làm cái điều gì xấu. Không chấp nhận thương thuyết với chính mình.
Và thầy nói luôn cho Quang Huy nghe,
chốc nữa về là thầy có gì chột dạ, thầy bảo rằng là trong cái
hồi nãy mà mình nói chuyện có một lúc là mình sai hướng. Không bằng lòng.
Sẵn sàng, Quang Huy mà gọi lại bảo: thầy ạ, mình làm lại ba tiếng nhá.
Okie làm luôn. Tất nhiên là có thế
thì nó mới giải thích được cho các em cái lộ trình của thầy.
Nhưng mà, xin nói với các em rằng là
cái bằng cấp nó không có tham gia vào cái việc này.
Cái mà nó tham gia là cái sự can trường của mình,

00:20
cái trí thông minh, cái trí tuệ của mình, cái nghị lực của mình,
cái ý muốn làm tốt nhất có thể.
Mà người ta có đánh mình, người ta có sỉ nhục mình,
mình vẫn tích cực với xã hội. Đứa nào làm được thế
sẽ làm Chủ tịch những công ty lớn. Trong cái khoảng thời gian khi mà thầy ở Pháp
với những cái điều mà nó cũng hơi có sự đau lòng,
có những điều hơi khó khăn với thầy. Có bao giờ thầy nghĩ đến chuyện
mình sẽ trở về quê mẹ góp sức cho đất nước, ở khoảng thời gian đó nha.
Có bao giờ thầy nghĩ đến điều đó hay không? Có chứ em.
Nó có hai chuyện nó làm cho thầy muốn về nước:
Một cái chuyện nó hoàn toàn tùy thuộc vào bản thân mình;
một cái chuyện mà nó do nhận xét của mình. Riêng bản thân của thầy đó,
thì một hôm thầy mới nghe một cuộc phỏng vấn. Thầy không nhớ là,
cái anh đó là anh lực sĩ.
Thầy không nhớ cái đó là bóng rổ, hay là gôn, hay là gì cả.

00:21
Nhưng mà anh ấy vừa khóc vừa nói: Là trong cuộc đời của tôi,
tôi chỉ ném trái banh vào rổ thôi mà một năm tôi kiếm được 90 triệu đô la.
Mày ạ, tao chỉ cầm trái bóng tao ném vào cái rổ thôi
mà tao kiếm được mỗi một năm 90 triệu đô la,
mà thêm vào đó 400 triệu tiền quảng cáo (sponsor). Tao buồn lắm mày ạ, tao khóc
bởi vì rằng là tao thấy rằng là trong xã hội này có những người, người ta
làm việc nỗ lực nhiều lắm mà không kiếm được 1 đô la.
Và chính vì vậy cho nên là bây giờ hôm nay là cái ngày mà tao khóc là tại vì là
hôm nay tao công bố một cách rất chính thức là tao giải nghệ.
Bởi vì tao đã đến tuổi phải giải nghệ,
một người lực sĩ đến ba mươi mấy tuổi là phải giải nghệ.
Không chạy kịp theo những người trẻ nữa và tao có một cái tự nguyện.
Là từ giờ trở đi, tao sẽ trả lại cho xã hội tất cả những gì xã hội đã cho tao.

00:22
Và thầy thấy anh ấy khóc bù lu bù loa trên tivi, một người Mỹ.
Rồi thấy khóc theo. Thầy bảo rằng, mẹ mình phải chửi thề. Mẹ cha
Tao làm cái quái gì mà tao có cuộc sống sung sướng đến thế này.
Tao không học mày ạ, mà tao đậu trường cầu đường. Tao chỉ đi chơi thôi,
rồi tao làm Chủ tịch. Chắc là, phải trả nợ cho xã hội.
Thế thì thầy mới quyết định là lúc đó là thế nào cũng có lúc thầy về nước.
Lúc đó thầy mới bốn mấy tuổi thôi thành ra là nó chưa phải lúc về nước.
Nhưng mà đến khi mà xong cái việc ở nước Pháp, trả nợ cho nước Pháp rồi.
Trả nợ cho tuổi trẻ ở nước Pháp rồi, thầy sẽ về nước thầy làm.
Tất cả các trường Đại học không hiểu được tại sao
mà thầy chỉ bảo rằng tôi chỉ đặt có một điều kiện thôi.
Là khi tôi về dạy, tôi dạy miễn phí. Các trường Đại học bảo rằng là thầy
thầy về dạy đi chúng em trả lương cho thầy chứ có gì đâu

00:23
mà chúng em quý hóa lắm. Trời ơi có một người như thầy về dạy. Không,
tôi xin được ân huệ là tôi không lấy lương. Thầy ơi nó đặt vấn đề nhiều lắm
tại vì là vấn đề hành chính, rồi chúng em cũng phải xin phép
là có một người thầy mà lại không nhận lương.
Thế rồi thầy không nhận lương thì hôm nào thầy không tới,
chúng em không trách thầy được. Cũng không được. Không.
Tôi sẽ dạy một cách rất tận tụy, bởi vì các bạn phải hiểu rằng là:
Đây là sự nhiệt tình của một người muốn trả lại cho tuổi trẻ,
trả lại cho đất nước, trả lại cho vũ trụ
cái gì mà mình nhận được một cách quá dễ dàng. Thầy thấy cái gì?
Thầy gặp tất cả các em đẹp vô cùng, thông minh một cách tuyệt vời, nhanh nhẹn,
hiếu học. Có những người mà học xong Đại học,
học xong cả Tiến sĩ rồi mà mỗi khóa, học bí quyết gì là đăng ký hết.

00:24
Học là học không. Thầy mới bảo rằng là làm thế nào mà giải thích được
là những đứa đẹp như thế, giỏi như thế, nhanh nhẹn như thế, hiếu học như thế
mà lúc nào làm cái gì cũng sai lầm. Thầy chỉ muốn rằng là cứ em nào mà gần thầy
thì tự nhiên tự điều chỉnh. Và vì vậy cho nên là thầy mới tạo nên "Cấy Nền",
hệ sinh thái Cấy Nền. Trong hệ sinh thái Cấy Nền không có sếp.
Nhiều người bảo rằng Cấy Nền của thầy, bảo không. Cấy Nền là của đất nước.
Cấy Nền sinh ra là để giúp đất nước phát triển.
Chứ tôi không phát triển Cấy Nền, tôi phát triển đất nước. Và thầy cho hết,
cái gì cũng cho. Em biết không, sách thầy bán là có thể nói rằng là:
Thầy là một trong những tác giả bán nhiều nhất sách trong nước đấy.
Tác quyền tặng đất nước. Bút nhuận tặng luôn đất nước.
Nhiều người bảo rằng là điên. Đến con rể thầy còn nói rằng là: Bố à,
bố cũng hơi dại đấy. Tại vì là, nói luôn nha,
tác quyền của thầy đấy, em cứ gặp nhà xuất bản em hỏi đi.

00:25
Đủ để mua một cái nhà phố ở Tp.HCM đấy. Thì có sao, tôi ở căn hộ có sao.
Nhưng mà, trong lòng tôi lúc nào cũng thổn thức
và khi mà cái sự quan sát của tôi, tôi thấy rằng là lỗi lầm rất nhiều.
Nhan nhản ngoài xã hội mà từ những người vô cùng thông minh, vô cùng hiếu học.
Thì tôi rất bất ngờ và tôi bắt buộc phải tham gia. Khi mà một người

00:26
có đủ khả năng xuất phát hết tinh túy của mình
thì người đó trở thành phi thường. Những người nào mà ở trong những cương vị
mà không xuất phát được con người của mình. Là những người rất tầm thường,
học nhàn nhàn, thi nhàn nhàn, làm việc lơi là, cho xong việc.
Là những người rất tầm thường.
Khi ở cạnh thầy, nhận được cái năng lượng của thầy,
nhận được phần trí tuệ của thầy. Bất thình lình bạn ấy sáng ra:
Thầy ơi em đang thèm làm cái này lắm thầy ạ. Em thèm vào rừng,
trồng cà phê trong rừng thầy ạ. Làm đi. Làm cà phê thật ngon đi. Thế à.
Mình sẽ tạo cơ hội cho chính mình để làm cà phê thật ngon.
Bạn ấy làm cà phê rất ngon. Bạn ấy đã trở thành một người rất phi thường.
Bởi vì bạn đó đã xuất phát hết được tinh túy,
nó đang nằm sẵn trong con người của bạn đó chứ. Bởi đâu có phải đi tìm đâu,
nhưng mà bạn ấy không sử dụng cái tinh túy đó.
Bạn ấy không động viên được tất cả khả năng của bạn ấy,

00:27
mà cạnh thầy thì các bạn ấy động viên được. Đây là niềm hạnh phúc cho thầy,
là động viên được cái sự tinh túy của mỗi người. Nhưng mà Quang Huy thầm nghĩ:
Có phải chăng cái việc mà thầy đang giúp và truyền động lực này cho các bạn
cũng như cái cách mà thầy đang giúp và truyền động lực cho chính thầy hay không?
Nhưng mà nếu như trước đây ở tuổi 20 mà thầy không ở Pháp,
thầy ở Việt Nam, thầy cũng sẽ làm những cái điều đó? Không.
Trong thời kỳ thầy 20 là thầy luôn luôn làm được điều đó.
Là bởi vì lúc nào thầy cũng cố gắng hết sức. Đã có một thời mà bóng đá,
thầy đá trái nào cũng vào góc này. Là bởi vì ngày nào thầy cũng ra,
thầy đá 5 tiếng đồng hồ thầy đá cái trái đó. Thì sau một tháng trời
thì bắt buộc mình đá trái nào cũng vào đó. Cái cơ thể con người nó vi diệu lắm.
Mình có thể huấn luyện được, giống như những người ca hát
những bài hát như opera,... Người ta tập là một ngàn lần, một trăm ngàn lần
cho đến khi người ta xuất diễn. Người ta hát đúng như thế,
nó lên những tiếng ca rất kỳ diệu. Tại rằng người tập, tập, tập, tập.
Thầy như thế. Và thầy như thế từ cái hồi thầy còn bé.

00:28
Thì cái đó là cá tính mà vũ trụ đã cho thầy một cách rất là tự nhiên.
Nhưng mà mình có thể gọi cái đó là hiếu thắng
nhưng đây là một cái thằng hiếu thắng
mà chịu hy sinh cho sự hiếu thắng của mình. Chứ không phải hiếu thắng miệng.
Hiếu thắng miệng là cứ nói là mình giỏi hơn người ta.
Không, tôi không nói tôi giỏi hơn người ta.
Tôi nói rằng là mỗi một ngày, tôi đặt trái banh ở đó, tôi đá 6 tiếng đồng hồ đó
thì sau một tháng thì bắt buộc tôi phải đá chắc chắn là tôi thành công trái đó.
Nhưng mà với các bạn bây giờ, khi các bạn đi theo thầy.
Các bạn có một người thầy, một người mentor
để hướng dẫn cho các bạn, định hướng cho các bạn. Vậy thì,
cái này là Quang Huy muốn hỏi là khoảng thời gian trước đây khi ở Pháp
thì có một người nào đó, họ giống như là một người đã có sức ảnh hưởng
mentor giúp cho thầy. Để nó góp thêm phần động lực
để thầy có thể thực hiện được công việc ở hiện tại. Thầy chưa bao giờ có mentor
nhưng mà thầy có một triệu mentor. Tất cả những gì người nào làm hay cái gì đó
là thầy đều cố bắt chước. Nhưng mà đây là thông điệp thứ bảy
thầy trao cho các bạn. Chắc các bạn nghĩ trong tấm lòng rằng

00:29
bây giờ mình phải cố nỗ lực hết sức, cố gắng hết sức rồi phải quyết tâm nữa.
Không có đâu. Hãy lững lờ như là dòng sông ấy. Bởi vì cái số con người ấy,
mình không làm cái gì mà sai lúc, sai việc, sai thời điểm, và sai nhân sự được.
Tới thời của mình thì mình mới xuất được. Chưa tới thời của mình
thì mình hãy làm cho dòng sông, nước nó thật trong, và sẵn sàng.
Việc của mình trong lúc này là làm cho nước của dòng sông của mình
nó thật trong. Nhưng mà đến lúc nào đó vũ trụ muốn cái dòng sông đó,
nó lên tốc độ. Thí dụ như dòng sông đó hẹp lại xong rồi nó xuống dốc.
Thế là cái dòng sông lúc đó nó sẽ hùng vĩ. Nó sẽ nổi lên tất cả những sóng
rất là huy hoàng. Lúc đó nó sẽ tới nhưng mà mình mà đập sóng, đập sóng.
Mình cầm cái gì mà đập, đập, đập. Nó cũng không lên. Bởi vì chưa phải lúc,

00:30
nhưng mà nếu chưa phải lúc thì hãy lo cho cái nước sông nó thật trong. Thế thì,
cứ sống theo cái dòng sông thôi. Cuộc đời đó các em ạ,
các em có một cái lỗi lầm ở đây là thông điệp thứ tám.
Có một cái lỗi lầm là không hiểu tuổi của mình.
Hai mươi tám tuổi mà chưa làm Giám đốc. Tuổi thân.
Ba mươi tám tuổi chưa làm Tổng giám đốc. Tuổi thân.
Bốn mươi tám tuổi chưa làm Chủ tịch - Tổng giám đốc. Tuổi thân. Ở nước ngoài ấy,
người ta bắt đầu làm Tổng giám đốc là năm người ta năm mươi lăm tuổi.
Mà tại sao năm năm mươi lăm tuổi lại tốt hơn
bốn mươi tám tuổi hay là ba mươi tám tuổi. Tại vì rằng là,
cái người ba mươi tám tuổi có thể là trưởng thành như là một người trẻ
nhưng mà chưa trưởng thành như một người Tổng giám đốc.
Cái người năm mươi lăm tuổi mới đủ trưởng thành để làm Tổng giám đốc.
Thế mà các em toàn có những giấc mơ. Con ạ.
Con năm nay hai mươi hai tuổi rồi, lấy chồng đi.
Ai bảo là hai mươi hai tuổi phải lấy chồng? Bố mẹ bảo muộn rồi.
Hai mươi bốn tuổi là muộn rồi.

00:31
Hai mươi bốn tuổi mà chưa có hai đứa con là muộn rồi.
Hai mươi tám tuổi chưa làm Tổng giám đốc là muộn rồi.
Đến năm bốn mươi tám tuổi, bố ơi: Con có xe ô tô rồi, con có nhà rồi,
con có hết rồi, con có con rồi. Có đủ hết rồi, cái gì cũng có rồi
mà có nhà bờ biển luôn rồi. Tưởng là đã tới. Các em à,
thông điệp thứ tám là cuộc đời không bao giờ tới.
Bởi vì nếu nó tới rồi thì nó mất vui, mà cuộc đời là cái gì,
cuộc đời là phải vui chứ. Đâu có phải là cuộc đời là tới rồi.
Tới rồi xong rồi mình bảo rằng: có xe rồi bây giờ tôi làm cái gì nhỉ?
Thế là cả nước bảo rằng là đến ngày thứ bảy, chủ nhật nhảy lên xe đi Vũng Tàu,
hay là đi Đồ Sơn. Bảo thế thế là tới rồi,
xong rồi thấy mình đi Đồ Sơn về, đi Vũng Tàu về. Nó cũng không có thi vị gì mấy.
Thấy mọi người làm rồi mình cũng làm. Tại sao thế?
Đó là tại vì mình tưởng rằng là khi tới rồi
thì phải đi Vũng Tàu vào ngày chủ nhật.
Cho con đi Vũng Tàu là tới, không phải đâu. Cuộc đời không bao giờ tới.
Chốc nữa thầy về thầy có những chương trình làm việc,
trong khi thầy đang có việc. Tại sao có mình thầy làm việc?

00:32
Tại vì làm việc mới hết việc. Tại vì rằng là,
mình phải thở cái hơi thở của mình, cái động lực của mình.
Mình phải tận dụng cái sự tinh túy của mình thì cái lẽ sống nó mới thể hiện.
Nó không có mốc tới. Cuộc đời là một sự diễn biến không ngừng
mà lúc nào cũng phải thú vị với cuộc sống. Lúc nào cũng phải có động lực,
nó làm cho mình sồn sồn con người, cái năng lượng của mình nó đang nổi lên,
nó đang nóng lên. Và khi nóng mình sung sướng lắm.
Thầy cho em nắm tay thầy cái được không? Thế tay em cũng nóng lắm. Tốt lắm.
Đấy, các bạn ạ. Đây là bài học mà thầy trao cho tuổi trẻ.
Đừng quan tâm đi tới đâu bởi vì nó là cái mốc,
quan tâm là quan tâm trên đường đi của mình.
Mình xuất phát được hết tất cả năng lượng của mình,
xuất phát được hết tất cả tinh túy của mình. Xong rồi mình giữ được

00:33
cái sự tự tại, sự tự tạo hay là sự tái tạo. Để mà con người mình luôn luôn mới,
để mà con người mình luôn luôn hạnh phúc với cái gì mình xây dựng.
Cái đó mới là cái điều mình phải làm.
Em nghĩ là ngày hôm nay là tất cả các bạn khán giả là rất may mắn,
và em là người may mắn nhất khi em ngồi đây được đối diện với thầy.
Được hưởng nguồn năng lượng rất tích cực từ thầy.
Một sự trẻ trung em thấy rất rõ trong cách thầy chia sẻ
và sự gần gũi của thầy với các bạn trẻ thời điểm này.
Và đó là một điều rất là may mắn khi mà cùng chúng ta có GS. Phan Văn Trường
như đang ngồi ở đây. Và còn có một điều nữa em muốn hỏi thầy:
đó là khi thầy quay lại, thầy nhìn khung cảnh này thì thầy nghĩ đến điều gì ạ?
Nó rất hợp ý thầy, cái khung cảnh này. Nó không có thời gian tĩnh.
Thế thì, thông điệp chót vũ trụ không có tuổi, địa cầu không có tuổi,
loài người không có tuổi, con người không có tuổi,

00:34
Phan Văn Trường không có tuổi. Không có tuổi, sống đi, sống mạnh đi,
sống tích cực đi, sống vui đi, như thế sẽ trọn vẹn. Không có tuổi.
Nhìn cái này đi mà xem. Cái này không có thời gian tĩnh. Bởi vì thời gian là...
cái gì được cho không mà chúng ta phải nhận nó như là một món quà không.
Nhưng mà chúng ta phải trân quý nó như là một món quà rất là đắt tiền. Dạ.
Cảm ơn thầy rất là nhiều với những chia sẻ của mình ạ.
Cho em nắm tay thầy một cái nữa. Thầy xin cám ơn Quang Huy
và xin cám ơn chương trình đã cho phép thầy
chia sẻ những điều vô cùng thành thật, chân tình.
và thầy mong rằng là những thông điệp của thầy, nó sẽ giúp cho các bạn suy nghĩ.
Và quý vị cũng thấy rằng là ở độ tuổi U80
nhưng thầy vẫn đang tiếp tục với công việc
là gửi trao giá trị cho những bạn trẻ.
Thì hà cớ gì mà chúng ta là những bạn trẻ,
chúng ta không cố gắng với chính niềm đam mê và con đường của mình đúng không ạ?
Và đến đây thời lượng của chương trình cũng xin phép được khép lại.

00:35
Cám ơn tất cả quý vị đã dành thời gian quan tâm theo dõi.
Quý vị cũng đừng quên khung giờ phát sóng
quen thuộc của chương trình vào lúc 21h55 thứ tư hằng tuần trên kênh HTV7
Đài truyền hình Tp.Hồ Chí Minh. Còn bây giờ thì Quang Huy và GS. Phan Văn Trường
xin nói lời chào tạm biệt và hẹn gặp lại.