Đang tải...
 
Skip to main content

Có nên TẠM DỪNG VIỆC HỌC để trãi nghiệm cuộc sống


Thưa thầy em là lê Thành Trung ạ.

Thưa thầy, em có nên nghỉ một năm bảo lưu kết quả trường đại học.
Để trải nghiệm cuộc sống, tìm ra việc mình thích, hiểu bản thân mình hơn, kiếm thêm chút tiền để trang trải việc học đại học, tăng thêm kỹ năng sống cho bản thân không ạ ?
Trai Nghiem Cuoc Song


Sau đây là câu trả lời của thầy.

Trung à , việc gì thì việc nhưng trước hết mình phải đánh giá việc học đại học nó như thế nào đã.
Con ạ, hàng ngàn người, hàng triệu người thành công mà không có bằng đại học.
Thành thử ra con có học không xong đại học thì nó cũng không sao lắm đâu.

Tuy nhiên, thầy xin nói luôn đa số người học xong đại học và họ thành công nhờ cái việc học đại học.

Đó là bởi vì "họ học đúng nghĩa, học đúng lúc, học đúng những cái gì mà họ cần phải học và họ biết áp dụng cái gì họ học được".


Thế nhưng mà, một số người đang học đại học,mà cảm nhận được rằng mình khắc khoải, có lẽ đó cũng là trường hợp của con.
Mình khắc khoải, mình không hiểu mình đang đi đâu, mình có cảm tưởng như là mình chưa chín mùi để học những cái môn mà mình đang học.
Mình có cảm tưởng như là những cái chuyện này, nó không có chấp nối với những cái chuyện kia.
Mình không hiểu là những cái mình học, sau này nó có tạo ra cho mình những sự sắp sẵn để mà đối mặt với những cái môi trường kinh tế bên ngoài. Thì có lẽ đó là trường hợp của con

Và trường hợp của con, theo thầy nó rất chính đáng khi con có một suy nghĩ như thế “cái suy nghĩ là mình tạm ngưng cái việc học của mình”. Để mà mình tìm hiểu chính mình trước khi đi tiếp.

Thế thì,

  • Nếu mà trường đại học cho phép con nghỉ và sau đó họ cho con tiếp tục (được bảo lưu). Thì mình mới nên lý luận như thế này.
  • Còn nếu trường đại học không cho phép điều đó thì con sẽ mất luôn và điều này là một điều rất đáng tiếc. Và trong trường hợp này, con không nên làm việc đó, tức là con nên cố gắng học tiếp.


Nhưng mà, nếu trường đại học cho phép con trở về để mà học tiếp thì cái ý nghĩ của con nó có một phần rất là chính đáng.

Con à, thầy có một người bạn giỏi lắm. Anh bạn ấy tên là Hưng. Mọi người tốt nghiệp đại học thường là 22, 23 tuổi tốt nghiệp cử nhân, rồi 24, 25 mới tốt nghiệp tiến sĩ. Mà anh ấy 22 tuổi, anh ấy đã đậu tiến sĩ luôn rồi, anh ấy có cái bằng tiến sĩ luôn rồi. Và anh ấy đi xin việc, anh ấy đi xin việc nhưng không có nơi nào nhận cả. Người ta bảo rằng ông tiến sĩ này trẻ tuổi quá, 22 tuổi mà đã là tiến sĩ. Người ta thấy rằng người ta sợ hãi bởi vì một bên là trong đầu ông này chắc là nhiều kiến thức lắm (Xin nói luôn đây là tiến sĩ ở nước ngoài, tiến sĩ ở bên Pháp, mà bằng tiến sĩ ở bên Pháp nó có giá trị lớn lắm, không phải ai cũng lấy được tiến sĩ ở bên Pháp đâu. Thế thì người ta 22 tuổi là người ta lấy được bằng tiến sĩ thì chắc chắn là cái kiến thức trí óc của người này quá tuyệt vời.)
Một bên là, trẻ non như thế này xếp vào cái việc gì ? mới 22 tuổi chả lẽ mời làm phó giám đốc ?
Thế rồi anh ấy không được nhận Trung ạ. Anh không được nhận ở nơi nào cả, thế rồi anh ấy vất va vất vưởng như thế và suốt cuộc đời anh ấy không xây dựng được một nghề nghiệp mà xứng đáng với một người có tài như anh, có thể đó là do số của anh ấy nữa. Nhưng mà bây giờ mình bỏ cái chuyện số qua một bên, mà mình nói rằng khi mà ra đời sớm quá thì mình chưa chứng tỏ được mình đủ độ trưởng thành, để mà cáng đáng mọi việc.
Và chính vì thế, cho nên ý nghĩ của con ý nghĩ mà đi học tập ngoài đời, khám phá ngoài đời một chút xíu, để mà mình trưởng thành hơn, rồi mình sẽ hiểu ý nghĩa của việc học hơn, thì ý nghĩ đó của con là một ý nghĩ chính đáng.

Thầy có viết trong cuốn sách “Một đời những kẻ tìm đường” của thầy rằng là có rất nhiều sinh viên 40 tuổi vẫn chưa học xong. Mà nó vẫn cứ nằm dài trên bãi cỏ vào mùa hè, nó đọc sách và đôi khi nó ngủ gật ngủ gù, nó vui sướng với cái kiến thức nó vừa thu góp và cứ như thế đến khi nó đi làm năm 40 tuổi thì người ta lại nhận nó ngay.
Đó là trường hợp ngược lại với bạn thân của thầy, cái người này thì đi làm rất muộn, 40 tuổi mới đi làm và bằng cấp thì cũng không thực sự hẳn hoi.
Thế nhưng cái người chủ, người ta rất thích những người đã trưởng thành.
Người ta rất thích người trưởng thành chín chắn, người hiểu được rằng là rốt cuộc ra trong cuộc sống của mình là “mình học chưa đủ”, mà mình “ý thức được là mình cần phải học nhiều”. Thì cái người chủ, người ta lại rất thích những người như thế này.

Nói tóm lại, có kiến thức nhiều không tốt bằng có một cái độ trưởng thành mặn mà, nhuần nhuyễn.

Thế thì con nghe thế, thì con hiểu cái hướng mà thầy muốn dẫn dắt con nhưng mà thầy không dám khẳng định con ạ.

Là bởi vì dầu sao chăng nữa, cái việc học của mình nó mà bị gián đoạn, đôi khi mình sẽ bị mất đà. Sẽ rất tiếc nếu mà con mất đà.


Tức là, nếu mà con bỏ đại học một năm, hai năm rồi con trở lại. Thầy e rằng con sẽ mất đà. Mà nó cũng đáng tiếc vì đâu phải ai cũng lên được đại học.

Mình phải biết trân quý cái đại học. Nơi sẵn sàng cho mình kiến thức mà mình không có.


Thế thì, cho dù là nó chính đáng hay không chính đáng. Cho dù là cái sự học nó có cái chuyện hay và cũng có chuyện không tốt. Nhưng nói chung, cái nền giáo dục nó cũng cho mình những cái sự sửa soạn, sự sắp sẵn để mà ra đời “với những kiến thức, với những nguồn tri thức” mà mình cần. Để mình có thể trở thành một người có nghề nghiệp tốt và tạo được giá trị và lợi ích cho xã hội.

Tóm lại, lời khuyên của thầy là

nếu mà con tránh được cái việc làm gián đoạn đại học thì con nên tránh


Nhưng nếu con nghĩ là thực sự con không tránh được, con quá thèm khát đi tìm hiểu chính con, đi tìm hiểu thế giới, tìm hiểu môi trường, tìm hiểu loài người, tìm hiểu xã hội trước khi trở lại đại học.
Thì thầy lại xin nói, nếu mà con tạm ngưng học đại học thì nó cũng chẳng có một cái hệ quả, một hậu quả nào lớn cả.

Bởi vì quan trọng, là đằng nào mình cũng phải tự học suốt đời.


Đại học hay không đại học thì mình cũng phải tự học suốt đời. Mà cái sự tự học đó là 90% của cái học thức của mình, 90% của cái tri thức của mình.
Vậy cho nên. đại học hay không đại học cũng chỉ là 10 hay 20% của cái cuộc sống của mình thôi.

Thành ra, mình phải tương đối hoá. Mình đừng coi nó là quá quan trọng nhưng mà mình cũng đừng lơ là, cho rằng mình bỏ cũng được, không bỏ thì cũng không sao. Cái thái độ đó, nó hơi nhẹ dạ, mình không nên làm.

Thế thì, mong là con đã hiểu cái ý kiến của thầy.

Nói tóm lại, bỏ một hai năm không sao. Bởi vì đằng nào cuộc đời cũng phải tự học rất nhiều nhưng mà nếu mà cố gắng mà không bỏ thì nó vẫn tốt hơn.

xin chào Trung.

 Mẹo
 Hãy gửi mẹo của bạn
Tất cả các mẹo gửi, đều được xem xét cẩn thận trước khi được xuất bản.

Về bài viết này


Bài viết này được chỉnh sửa gần nhất bởi admin

Đội ngũ biên tập viên và chuyên gia của chúng tôi xác nhận tính chính xác và toàn diện về các bài viết.
Nhóm quản lý nội dung của "Trăm triệu thầy, trăm triệu trò" giám sát cẩn thận công việc từ đội ngũ biên tập viên của chúng tôi để đảm bảo rằng mỗi bài viết được hỗ trợ bởi nghiên cứu đáng tin cậy và đáp ứng các tiêu chuẩn chất lượng cao của chúng tôi.

Bài viết này đã được xem 132 lần.

 Câu chuyện thành công của độc giả
 Hãy thêm câu chuyện của bạn